Rể Quý Rể Hiền

Chương 412




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đúng vậy Tổng giám đốc Trần, lúc này công ty Hồng Thịnh đã chuyển mấy tỷ tiền quảng cáo, nhưng làm lần đầu đã mang tiếng, sợ rằng không thể đẩy xuống được.”

"Nếu như bây giờ thay đổi nội dung, vậy chúng ta sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rất nhiều đấy."

Một nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty đều đang bàn tán ầm ỉ, khuyên can Trần Húc Tường.

"Các ông phải hiểu tôi không phải tới để thương lượng với các ông, tôi tới để thông báo, hiểu không?"

“Đã hiểu rồi thì phải đổi đi! Đổi dựa theo như trên, tôi muốn 8600 xe taxi dưới trướng công ty, toàn bộ đều phải có đèn kép chĩa vào câu nói này, làm việc trong toàn thành phố."

Giọng nói Trần Húc Tường nghiêm túc, trong tay để một tờ giấy xuống.

Một đám lãnh đạo của công ty không dám nói nữa, vội vàng dựa theo chỉ thị của Trần Húc Tường.

Trong thành phố Hà Nội có cũng hai công ty taxi khác, cũng đều ra lệnh này như Trần Húc Tường.

Trong khoảng thời gian ngắn, các công ty taxi trong toàn bộ Hà Nội này đều nhận được lệnh này.

Toàn bộ xe taxi đi xung quanh làm người ta không khỏi rung động.

Đài truyền hình thành phố Hà Nội.

Một nhóm nhân viên công tác đang rất bận rộn, bố trí hiện trường, điều chỉnh thử thiết bị.

Tối hôm nay là buổi phỏng vấn quan trọng về sinh hoạt của đài truyền hình Hà Nội.

Bọn họ mời những xí nghiệp nổi tiếng ở thành phố Hà Nội, như tổng giám đốc Phan Phan Thanh của tập đoàn Phan Thị để tiến hành phỏng vấn phát sóng trực tiếp, giảng lại quá trình gây dựng sự nghiệp ở hiện trường.

Đây chính là chuyện quan trọng nhất, không ai dám chậm trễ nửa phần.

Nhưng trường đài truyền hình rất ít khi lộ diện, lúc này lại là vội vã chạy vào hiện trường.

“Thông báo với mọi người một chút, nội dung phỏng vẫn hôm nay tạm thời bị hủy bỏ, đài truyền hình tuyên bố dừng lại, bổ sung thêm câu nói nayc.”

Khuôn mặt trưởng đài truyền hình nghiêm túc đưa ra chỉ thị.

"Trưởng đài, đây không phải nói đùa đâu, đài truyền hình sao có thể tùy tiện dừng lại chứ?"

“Hơn nữa hôm nay người được mời là chủ tịch Phan Thanh của tập, đoàn Phan Thị đấy, rất nhiều người đều đang mong đợi ông ấy nói về câu chuyện thành công mà."

“Đúng vậy trưởng đài à, bây giờ tổng giám đốc Phan đã đến đài truyền hình của chúng ta rồi, nếu như nói tạm thời hủy bỏ, đây không phải là đùa bỡn tổng giám đốc Phan sao?"

Một nhóm nhân viên công tác cực kỳ khó hiểu, cũng liên tục khuyên can.

"Chuyện này..." Trưởng đài có chút do dự.

“Công việc đã chuẩn bị xong chưa? Không cần phiền toái như vậy chứ.”

Đúng lúc này, Phan Thanh Sơn mặt nở nụ cười đi về phía hiện trường phỏng vấn.

"Tổng giám đốc Phan, tôi phải nói chuyện với ngài một chút, buổi phỏng vấn ngày hôm nay có thể phải tạm thời hủy bỏ, chúng tôi đã."

Trưởng đài kiên trì đi tới, áy náy nói với Phan Thanh.

Phan Thanh nghe vậy thì sửng sốt, sắc mặt có chút khó chịu nhìn trưởng đài, cau mày nói: “Có ý gì thế? Anh nghĩ rằng tôi rất rảnh rỗi nên chơi đùa cùng các người phải không?"

"Không có không có, tôi biết tổng giám đốc Phan ngài một giờ kiếm được mấy trăm triệu, nhưng tình huống tối hôm nay thật sự rất đặc biệt, sự sắp xếp đó không còn cách nào để thay đổi." Trưởng đài có chút ngượng ngùng, cũng hơi lo lắng.

Sắc mặt Phan Thanh âm trầm, ai cũng biết Phan Thanh Sơn ông ta hôm nay được đài truyền hình Hà Nội phỏng vấn.

Nếu như tạm thời bị đuổi, mặt mũi của ông ta biết để đâu?

“Tôi không kể là ai, cũng không để ý các người có sắp xếp gì, tối hôm nay, buổi phỏng vấn này vẫn phải tiến hành đúng hạn."

“Tôi thật sự không tin, thành phố Hà Nội này rốt cuộc có chuyện lớn gì mà ngay cả tập đoàn Phan Thị chúng tôi cũng phải nhường sang một bên như thế." Giọng của Phan Thanh nghiêm túc, căn bản đang rất nghi ngờ.

"Chuyện này." Trưởng đài nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay, có chút không tiện mở miệng.

Phan Thanh Sơn tùy ý nhìn lướt qua tờ giấy, ngay lập tức trợn to hai mắt.

Bởi vì dường như ông ta nhìn thấy gì đó làm cho mình khiếp sợ.

"Trong tay anh cầm cái gì thế?" Phan Thanh trầm giọng hỏi.

"Cái này, đây chính là chuyện chúng tôi sắp xếp tối hôm nay, lệnh tử đấy!” Trưởng đài bất đắc dĩ giải thích.

“Cho tôi xem." Phan Thanh Sơn đưa tay nhận lấy, nhìn về phía nội dung trong tờ giấy.

Sau một giây, ông ta lập tức trợn to hai mắt, trên mặt ngập tràn khiếp sợ.

Cái tên Tuyết Mai này sao ông ta có thể không biết chứ!

Nhìn nội dung trên tờ giấy này, sau đó lại suy nghĩ về chuyện của Cao Phong cùng Kim Tuyết Mai ở trong vườn nhà họ Đường, Phan Thanh lập tức hiểu rõ.

Giây phút này, Phan Thanh Sơn ngẫm lại lời mình mới vừa nói, nhịn không được run lên.

"Tổng giám đốc Phan, nếu ngài cứ kiên trì nói như vậy, vậy tôi đây sẽ nói với cấp trên! Xem có thể đẩy chuyện này xuống không." Trưởng đài thở dài một tiếng.

“Đợi một chút!" Phan Thanh Sơn bỗng nhiên hô to một tiếng, kéo trưởng đài lại.

"Làm sao vậy?" Trưởng đài hơi nghi ngờ.

"Không phải không phải không phải, ngàn vạn lần đừng nói, đây chính là chuyện lớn đấy! Tôi thì tính là cái rắm gì? Cứ sắp xếp như vậy đi!”

"Tôi lúc nào cũng có thời gian mà, lần sau, lần sau phỏng vấn nha!" Trong lòng Phan Thanh Sơn chấn động mạnh mẽ, vội vã mở miệng nói.

Ánh mắt trưởng đài ngẩn ra, có chút mông lung.

Phan Thanh Sơn này bỗng nhiên thay đổi thái độ, thật sự làm cho anh ta có chút không nghĩ ra.

"Lo lắng làm gì, đi nhanh đi! Làm trễ chuyện này thì cậu còn có cơm để ăn chắc?"

"Nhanh đi! Tôi hôm nay đã tự mình giám sát chuyện này rồi." Phan Thanh liên thanh thúc giục.

“Dạ dạ dạ." Trưởng đài vội vàng gật đầu, bắt đầu sắp xếp mọi chuyện.

Phan Thanh lúc này mới thở ra một hơi dài, suýt chút nữa vươn tay tát hai cái vào miệng mình.

May mà đến xem tờ giấy này, nếu không ông ta đã tự mình đi tìm đường chết rồi?

Làm trì hoãn chuyện của Cao Phong, Phan Thanh Sơn nghĩ lại thì cảm thấy tê cả da đầu...

Đến bây giờ, vô số chỗ, cửa hàng hay công ty đều nhận được chỉ thị này.

Chuyện Cao Phong bố trí lâu như vậy, lần đầu tiên mà đã thấy được sức mạnh đáng sợ như thế.

Kế hoạch Lửa Rừng thể hiện uy lực của mình rồi!

Toàn bộ thành phố Hà Nội không khỏi chấn động.

Bên kia, Cao Phong cũng nhận được điện thoại của Lâm Vạn Quân.

“Cậu Phong, người của chúng ta đã xác định được hành tung của cô Tuyết Mai, cậu ta hiện tại đang bên ngoài bãi của thành phố Hà Nội” Lâm Vạn Quân lời ít ý nhiều báo cáo.

"Được!" Cao Phong lên tiếng, sau

chapter content



chapter content



chapter content