Rể Quý Rể Hiền

Chương 407




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu Cao Phong, thật xin lỗi!" Mọi người đồng loạt lần nữa xin lỗi.

Cao Phong hơi xua tay, căn bản không để những người này trong lòng.

"Cậu Cao Phong, Liễu tổng, hai người nhìn xem như vậy hai người hài lòng không?" Đường Văn Lâm lão gia hỏi.

Thấy Cao Phong không nói thêm gì, Phan Thanh Sơn cũng hơi khoát tay.

Hắn kính trọng lão gia Đường Văn Lâm, nhưng nếu là so sánh Cao Phong với Đường Thanh Lâm lão gia vậy hắn dĩ nhiên không chút do dự đứng về phía Cao Phong.

"Cậu Cao Phong, chúng ta tiếp tục tham gia bữa tiệc, hay là tìm một chỗ khác ngồi?" Phan Thanh Sơn đề nghị.

Cao Phong suy nghĩ một chút trả lời." Vậy thì rời đi thôi, tôi còn có chút việc"

Thời gian này đã giúp Đường Mộng Dĩnh chặn miệng mọi người ở Đường gia lại rồi, Cao Phong cũng không cần thiết ở lại này nữa.

Dù sao ở đây ai cũng không biết, đợi cũng không có ý nghĩa gì.

"Được, vậy ông Đường, hôm nay chúng tôi liền cáo từ vậy hôm khác sẽ

đều đứng đưa mắt nhìn đám người Cao Phong rời đi.

Từ đó, cái tên Cao Phong sợ là sẽ bị rất nhiều người Hà Nội nghị luận!

Dù sao khách khứa có mặt hôm nay đều không phải là những người bình thường, đều là những người xã hội thượng lưu có mặt mũi ở Hà Nội.

Sau ngày hôm nay, nếu lần sau bọn họ lại gặp được Cao Phong nói chuyện làm việc cần phải chừng mực hơn một chút.

Đường lão gia bỗng dừng lại, hướng về phía Đường Ngọc Diệp nháy mắt.

Đường Ngọc Diệp có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đi tới trước kéo cánh tay Cao Phong nói:" Cao Phong, tôi đưa anh đi?"

Cao Phong không cự tuyệt, vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu một cái.

Vốn định đem cánh tay của Đường Ngọc Diệp đẩy ra, nhưng lúc này mọi người ở Đường gia đang nhìn, Cao Phong cũng không tiện làm gì quá rõ ràng.

Phan Thanh Huy nhìn thấy Đường Ngọc Diệp cùng Cao Phong thân mật như vậy, trong lòng có chút ngoài ý muốn dù sao hắn biết Cao Phong đã kết hôn.

Nhưng hắn chắc chắn không dám nửa chữ nhiều lời, Cao Phong muốn làm gì không cần với hắn báo cáo.

"Kim gia Hà Nội tiến đến hỏi thăm Đường lão gia!"

đời thứ ba của Kim gia, Kim Tuyết Mai đã nhậm chức chủ tịch, ngày hôm qua đã cùng chúng ta lần nữa có mục đích hợp tác." Đường Hồng Du vội vàng giải thích.

"Thì ra là như vậy, theo ta cùng nghênh đón đi!" Đường Văn Lâm chậm rãi gật đầu, vẫn nên cho Kim gia chút mặt mũi.

Cao Phong lúc này trong lòng thấp thỏm vô cùng, trong lòng hiếm khi khẩn trương.

Hắn hiện tại hi vọng ngàn vạn lần không phải Kim Tuyết Mai, chuyện này còn cần phải nói.

Nhưng càng về sau, người càng sợ thứ gì thì nó lại càng tới.

Sau một khắc, vóc người cao gầy của Kim Tuyết Mai đằng sau là một thư ký đi vào trang viên.

Toàn thân mặc một bộ tây phục màu đen, tôn lên vóc người cực kỳ duyên dáng, trên mặt trang điểm tao nhã càng lộ vẻ hết sức ý vị.

"Đường lão gia, trên đường có một số việc làm chậm trễ xin đừng trách cứ."

Kim Tuyết Mai trên mặt cười nhạt đi thẳng vào vấn về nói, sau đó hướng tới bên trong trang viên đi tới.

Nhưng một giây tiếp theo, nụ cười của Kim Tuyết Mai ngưng lại.

Bời vì nàng vừa đúng muốn cùng Cao Phong rời khỏi trang viên, bốn mắt nhìn nhau.

Cao Phong vào giờ khắc này, trong nháy mắt da đầu ngứa ran trong lòng cuồng loạn giống như là ra ngoài tìm gái bị vợ cả bắt được.

Phan Thanh Huy cũng đột nhiên trợn to hai mắt, vốn định thân thể ngăn cản Cao Phong, giúp hắn đánh yểm trợ nhưng lúc này một chút cũng không kịp rồi.

Đường Ngọc Diệp trong nháy mắt càng thêm sửng sốt, sau đó vội vàng rút cánh tay mình về, sắc mặt đỏ bừng cúi đầu.

Giờ khắc này, toàn hội trường đều yên tĩnh không tiếng động.

Kim Tuyết Mai cứ như vậy bình tĩnh nhìn Cao Phong, trong mắt có nghi ngờ, có kinh ngạc, có khó hiểu, có tức giận, còn có thực sự thất vọng.

Thấy ánh mắt này của Kim Tuyết Mai, Cao Phong cực kỳ đau lòng, lập tức muốn tiến lên.

"Tuyết Mai phải không? Bà Kim gần đây thân thể khỏe không?"Đường Văn Lâm đi tới, hướng về phía Kim Tuyết Mai hỏi.

Kim Tuyết Mai liếc Cao Phong một cái, lại nhìn Đường Ngọc Diệp bên cạnh rồi mới chậm rãi xoay đầu lại.

"Cảm ơn Đường lão gia đã quan tâm, lão thái thái toàn thân đều khỏe, hôm nay còn cố ý nói cho cháu biết, giúp chị thay mặt bà hỏi thăm ngài." %3D Kim Tuyết Mai mạnh mẽ ngăn chặn sự khó chịu ở nội tâm nở ra nụ cười hướng về phía Đường lão gia nói.

Dù sao nàng lúc này thân phận không chỉ là vợ của Cao Phong mà còn là chủ tịch Kim gia, đại diện cho xí nghiệp của Kim gia đến thăm hỏi Đường lão gia, sao có thể tùy ý làm bừa?

Cho nên, không thể không tạm thời nhịn xuống.

Nhưng trong lòng lại nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Kiều Thu Vân không có lừa nàng, Cao phong đúng là cùng một cô gái đi ra ngoài hơn nữa chính là Đường Ngọc Diệp.

Thảo nào ngày đó ở Thính Vũ hiện sơn trang, Kim Tuyết Mai cảm thấy Đường Ngọc Diệp nhìn Cao Phong bằng ánh mắt có gì không đúng.

Sau đó Kim Tuyết Mai chất vấn Cao Phong,Cao Phong còn tự mình cam đoan bằng lời thề son sắt.

Nhưng bây giờ, Cao Phong lại bảo đảm như vậy?

"Được, được!" Đường Văn Lâm cười trả lời"

Kim Tuyết Mai không hề nhìn Cao Phong nữa, cười đem lễ phẩm đưa lên, sau đó hướng về phía Đường lão gia nói:"Đường lão gia, cháu gần đây vừa tiếp nhận công việc của Kim gia, cho nên khá bận rộn."

"Hôm nay cũng sẽ không làm phiền nhiều, hôm khác nhất định sẽ tới thăm hỏi!"

Đường Văn Lâm sững người một chút, vẫn là khoát tay cười nói:" Không sao, có thể tới là tôi vui rồi."

Kim Tuyết Mai cười gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tới cũng vội vã đi cũng vội vã, trừ những người biết Cao Phong những người khác mặt tất cả đều ngây ra.

Cảm thấy thế nào, hôm nay hội tụ thêm một Cao Phong, liền thay đổi không bình thường như vậy?"

Cao Phong không nói thêm câu nào, vội vàng đi theo.

"Cao Phong, từ từ nói, nhất định phải từ từ giải thích..." Đường Ngọc Diệp vội đi hai bước sau đó cúi đầu đứng lại.

chapter content



chapter content



chapter content