Rể Quý Rể Hiền

Chương 399




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Đường Ngọc Diệp lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Cao Phong, anh không hiểu con gái rồi, con ghét nhất là bị lừa đó."

“Nếu như anh chân thật trả lời, không thẹn với lòng thực ra cũng không có gì, nhưng bây giờ anh đang nói dối, lỡ như bị Kim Tuyết Mai phát hiện ra sự thật, nhất định sẽ suy nghĩ lung tung."

Cao Phong nghe thấy thì hơi im lặng, hỏi một câu: “Là như vậy sao? Nếu không thì tôi gọi một cuộc điện thoại về, nói với Tuyết Mai tôi đi ra ngoài với một cô gái?"

Đường Ngọc Diệp có chút sụp đổ, Cao Phong làm thế không phải là đang kiếm chuyện sao?

“Được rồi, bỏ đi, giúp tôi xong việc, tôi nhanh chóng đưa anh về là được rồi." Đường Ngọc Diệp trả lời nhanh như gió.

Nói đến đây, Cao Phong ngay tức khắc gật đầu.

"Cô có khó khăn gì, nói cho tôi nghe thử, tuy là tôi không phải có năng lực gì lớn lắm, nhưng những việc nhỏ trong khả năng của mình, tôi vẫn có thể giúp được."

Cao Phong lãnh đạm nói.

Đường Ngọc Diệp ngây ra một lúc, sau đó cúi đầu nói: “Đây... Đây đối với anh mà nói, có thể sẽ hơi khó... nhưng tôi thực sự không tìm được người nào thích hợp nữa."

Cao Phong vuốt vuốt chóp mũi, hỏi: “Là việc gì đây? Tình thế của thành phố Hà Nội bây giờ, thế lực ngầm so Vương Nhất Lâm quản, trong giới kinh doanh, chèn ép nhà họ Đường các cô thì có tập đoàn nhà họ Phan."

"Nếu nhìn lên trên, thì công ty nhà đất Phong Vũ An đang thống trị, rắc rối của cô là đến từ phía nào?" Cao Phong trầm giọng hỏi.

Đường Ngọc Diệp kinh ngạc nhìn chằm Cao Phong, càng cảm thấy nhìn không thấu được Cao Phong.

Chỉ trong hai ba câu nói mà Cao Phong đã đem tình thế của cả thành phố Hà Nội này nói vô cùng rõ ràng, quan điểm và mưu lược thế này, người bình thường nào có thể có được.

Chẳng trách anh lại có thể làm bạn với Lâm Vạn Quân của địa sản Phong Vũ An, quả nhiên là rất có bản lĩnh.

Nhưng chuyện hôm nay Đường Ngọc Diệp muốn tìm anh giúp đỡ, thật sự không liên quan đến mấy việc này.

“Đều không phải...” Đường Ngọc Diệp nói đến đây, mặt có hơi đỏ hồng.

“Vậy thì là việc gì?” Cao Phong cau mày nhẹ.

Không phải Cao Phong tự kiêu, cứ nói đến thành phố Hà Nội bây giờ, mọi chuyện trên trời dưới đất, địa sản Phong Vũ An đều có thể xử lý.

"Cao Phong, tôi muốn, để anh đi với tôi về nhà tôi một chuyến...." Đường Ngọc Diệp không dám nhìn Cao Phong, mặt hơi đỏ lên mà lái xe.

Cao Phong nghe thấy liền ngơ ngác, sau đó gật đầu nói: “Được! Sớm đã nghe nói cụ ông Đường đức cao vọng trọng, nếu như có cơ hội, tôi thực sự cũng muốn đi thăm hỏi một lần."

"Vậy sao?" Đường Ngọc Diệp nghe thấy Cao phong nói như vậy, liền cảm thấy vui vẻ hơn.

Sau đó lại có hơi thất thần, nói: “Thực ra... Thực ra tôi muốn để anh, thôi đi vẫn là không nói thì hơn.”

"Nếu như tôi nói rồi, lại sợ anh không đồng ý." Vẻ mặt Đường Ngọc Diệp càng xấu hổ, càng đỏ hơn, dường như chuyện này có chút khó mở miệng.

Cao Phong lắc nhẹ đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

"Nhà chúng tôi cứ nửa năm lại gặp mặt nhau, sẽ tổ chức một bữa tiệc giao lưu, không chỉ có toàn bộ người nhà họ Đường chúng tôi đều phải có mặt, mà còn mời thêm đối tượng hợp tác và bạn bè kinh doanh cùng đến tham gia."

“Địa điểm tổ chức chính là khuôn viên nhà tôi, đây cũng là một cách để tăng thêm mối quan hệ." Thấy Cao Phong không nói gì, Đường Ngọc Diệp giải thích thêm lần nữa.

Cao Phong gật đầu, cụ ông Đường của nhà họ Đường là người đức cao vọng trọng, nhiều ông chủ lớn của thành phố Hà Nội cũng phải nể mặt cụ ông vài phần.

Cái kiểu tổ chức tiệc giao lưu ngay trong sân nhà mình, cách dùng tiệc nhà để đãi khách thực sự có thể kéo thêm không ít quan hệ từ bên hợp tác.

Thấy Cao Phong đồng ý, Đường Ngọc Diệp không nói nhiều nữa, tiếp tục lái xe, chạy nhanh về hướng khuôn viên của nhà họ Đường.

Trong lòng âm thầm nghĩ, Cao Phong, đừng trách tôi, tôi cũng hết cách rồi..

Nhà họ Đường ở Hà Nội, nhìn cả Hà Nội thì cũng có thể coi là có chút tiếng tăm.

Tuy nói tài nguyên không thể so sánh được với mấy tập đoàn lớn kia, nhưng nếu nói về mối quan hệ và bên trong gia tộc thì nhà họ Đường đứng vững trong top năm.

Cụ ông của nhà họ Đường Đường Văn Lâm không hề giống với nhiều xí nghiệp khác, không hề có dã tâm muốn đoạt lấy vị trí nhà giàu ở thành phố Hà Nội.

Ý nghĩ duy nhất là chỉ cần giữ cho nhà họ Đường đứng vững không ngã xuống là được.

Vì vậy, nhà họ Đường cũng sẽ phát triển, nhưng không bành trướng thần tốc như tập đoàn Vương Vũ.

Tốc độ vùng lên của tập đoàn Vương Vũ quá nhanh, ăn cũng quá khó coi, tuy là rất nhanh đã leo lên đỉnh cao nhưng nền móng không vững.

Chỉ cần gặp phải đối thủ mạnh như Cao Phong, tình thế không thuận lợi của việc nền tảng không vững sẽ hiện ra ngay.

Khi tập đoàn Vương Vũ gặp nạn, không ai có thể giúp nổi bọn họ.

Đổi cách nói khác, Cao Phong muốn đối phó với tập đoàn Vương Vũ thì cũng sẽ không có ai dám giúp đỡ bọn họ.

Nhưng nhà họ Đường ở Hà Nội thì lại khác, nếu như Cao Phong muốn đối phó với nhãn hiệu lâu đời của nhà họ Đường cũng không thể nhẹ nhàng đơn giản như vậy.

Nhà họ Đường ở ngay sát ngoại thành, chiếm diện tích vô cùng lớn, thậm chí còn xây dựng lên một khuôn viên khổng lồ.

Trong khuôn viên có những ngọn núi mọc lên như rừng, dòng nước chảy có cây cầu nhỏ bắc ngang, đình nghỉ lầu gác muốn cái nào cũng có, môi trường yên tĩnh, phong cảnh đẹp mắt, giống hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.

Trong khuôn viên lúc này, một vài trai xinh gái đẹp đang tụ năm tụm bảy nói chuyện gì đó.

Bên trong một cái đình nhỏ, một số phụ nữ trung niên ăn mặc như quý tộc đang vây quanh một bà lão tóc bạc nói chuyện gì đó.

“Con cháu ba đời của nhà họ Đường đều đã đến đủ, sao còn chưa thấy đứa cháu gái Ngọc Diệp của tôi đâu?”

Bà Đường cười, hỏi mấy người phụ nữ.

Nghe thấy bà lão nói câu này, mấy quý bà kia có chút không vui hiện ra mặt, nhưng đều không nói gì.

Chỉ có duy nhất một người phụ nữ khí chất nho nhã mở miệng nói: “Mẹ, Ngọc Diệp nói phải đi đón một người bạn, nên có thể sẽ đến trễ một chút."

Quý bà này tuổi đã ngoài bốn mươi, nhưng chăm sóc rất tốt nên nhìn không khác mấy so với một người phụ nữ ba mươi tuổi, còn trưởng thành nho nhã, dáng vẻ thướt tha thuỳ mị.

Bà ta chính là mẹ của Đường Ngọc Diệp, Phùng Lan.

“Tốt nhất đừng đến quá trễ, hôm nay ông ấy mời khách quý khắp nơi, đợi lát nữa chúng ta đều phải cùng tham gia.”

"Đúng vậy! Chuyện này đối với nhà họ Đường chúng ta chính là chuyện lớn, tuyệt đối không thể có chút sai sót nào.”

"Vì vậy nên mới sáng sớm tôi đã gọi Đình Thư chúng nói dậy, chỉ sợ làm lỡ chuyện ở bên này, không biết chị dâu Phùng Lan sao lại không gọi Ngọc Diệp."

Mấy quý bà bên cạnh nhẹ nhàng

chapter content



chapter content