Rể Quý Rể Hiền

Chương 3865






Chương 3867

Đây không phải là chuyện một người bình thường có khả năng làm ra!

“Anh Hạo trâu bò!”

Cao Phong mỉm cười, không chút bủn xỉn khen ngợi.

“Đó là đương nhiên!”

Long Tuấn Hạo cười kiêu ngạo, vung vẩy bật lửa trong tay.

“Bắn vào giữa trán anh ta, một phát mất mạng.”

Một người thanh niên đứng ở phía sau nhỏ giọng nói một câu.

“Ha ha…”

Cao Phong mỉm cười nói: “Đạn bắn trúng vào tim, con người còn ít nhất ba giây phản ứng.”

“Cho dù bắn trúng đầu, vẫn còn ít nhất không phẩy ba giây.”

“Các người có thể thử xem, trong không phẩy ba giây này, cậu ta có thể ấn bật lửa kích nổ hay không.”

Những lời này của Cao Phong, khiến những người có chút tâm tư, lập tức đánh mất ý niệm đó.

“Nói thật, tôi rất sợ chết.”

“Nhưng nếu các người không sợ chết, có thể tiếp tục hành động vừa rồi.”

Sau khi Cao Phong nói xong, lập tức chậm rãi ngồi trên ghế tiếp tục dùng trà.

Bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.

“Anh Phong, anh đi ra ngoài trước đi.”

Long Tuấn Hạo quay đầu gọi một tiếng.

“Không sao, cậu cứ chơi của cậu đi, tôi ở cạnh cậu.”

Đương nhiên là Cao Phong sẽ không để Long Tuấn Hạo ở lại một mình thừa nhận nguy hiểm, anh phải ở bên cạnh người anh em của anh.

Long Tuấn Hạo vì cứu anh, toàn thân đầy thuốc nổ, đơn phương độc mã xông vào cứu anh.

Như vậy anh chắc chắn sẽ không vứt bỏ Long Tuấn Hạo ở lại đây một mình.

Anh em, thì phải kề vai sát cánh.

Mạnh Tuấn Phi nhìn chằm chằm Cao Phong một cái.

Người thanh niên này, vì sao lại khủng bố như thế?

Vì sao tâm tư của anh lại kín đáo? Vì sao mỗi bước đều đã có sắp xếp?

Thủ đoạn của anh, giống như vẫn luôn nhiều vô kể!

Long Tuấn Hạo không nói gì thêm, mà trên mặt hiện lên vẻ trêu tức.

“Nhiều người, thì rất trâu bò sao?”

“Tám trăm người à?”

Kíp nổ trên tay Long Tuấn Hạo đặt lên má trái một người thanh niên, cánh tay còn lại thì mở bật lửa, cũng dán sát vào mặt người thanh niên này.

Người thanh niên này sợ tới mức gương mặt tái mét, trên trán đầy mồ hôi tinh mịn.

“Trâu bò con mẹ mày!”

“Mẹ nó có trâu không? Hửm?”

Long Tuấn Hạo không ngừng quơ về trước, cái bật lửa cách kíp nổ hai centimet.

Người thanh niên mặc đồ đen sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, mồ hôi lại càng không ngừng nhỏ xuống.

“Mày trâu bò con mẹ nó ấy!”

Long Tuấn Hạo tiến lên một bước, một chân giẫm lên người thanh niên mặc đồ đen kia.

“Rầm!”

Một cước đạp ngã, người thanh niên này căn bản không dám đứng dậy.

“Rất mạnh? Tám trăm người sao?”

“Đánh ba bọn tao à?”

“Ba ông nội mày, có thể kìm chế được tám trăm người bọn tao hay không?”

“Nói cho tao biết! Có thể kìm chế bọn mày hay không? Mẹ kiếp, mẹ chúng mày!”

Long Tuấn Hạo một mình đứng giữa mấy chục thanh niên, điên cuồng vung tay tát.

“Bốp!”

“Bốp!”

“Rầm!”

Chỉ nghe ở trong phòng này, không ngừng truyền ra âm thanh tát vào mặt.

Nhưng mà không ai dám phản kháng, tất cả đều đứng yên bị động bị đánh.