Rể Quý Rể Hiền

Chương 3847






Chương 3849

“Đây là ý của ông sao?”

Cao Phong không trả lời, mà hỏi ngược một câu.

“Là ý của mấy sĩ quan phụ tá họp bàn thương lượng…”

Mạnh Tuấn Phi sửng sốt một lát, sau đó nói.

“Vậy thì không cần quan tâm.”

“Anh là lão đại, đối với ý kiến của thuộc hạ có thể nghe, có thể không cần nghe.”

“Bởi vì nếu bọn họ thông minh lanh lợi hơn anh, vị trí này của anh, nên do bọn họ làm.”

Những lời này của Cao Phong nói rất thẳng, khiến ba tên sĩ quan phụ tá lập tức đỏ bừng mặt.

Mà Mạnh Tuấn Phi thì càng nghẹn lời ngay tại chỗ.

Một sĩ quan phụ tá thấy Mạnh Tuấn Phi nghẹn lời, lúc này tiến lên một bước nói: “Anh Phong, tôi cảm thấy…”

“Vù!”

Không đợi sĩ quan phụ tá nói xong, Cao Phong chậm rãi xua tay.

Trong lòng sĩ quan phụ tá không phục, nhưng vẫn câm miệng lại.

“Anh cảm thấy cái gì? Nơi này, tới lượt anh nói chuyện sao?”

Một câu của Cao Phong, khiến đám sĩ quan phụ tá lập tức im miệng.

Đối với mấy sĩ quan phụ tá này, Cao Phong thực sự không có một chút ấn tượng tốt.

Mạnh Tuấn Phi nghĩ mọi chuyện khá đơn giản, người khác nói cái gì, ông ta sẽ tin tưởng.

Lời nói trung thực có lợi cho đất nước, lời gièm pha thì có hại cho đất nước.

Mà ba tên sĩ quan phụ tá này tùy tiện nói mấy lời không tốt, có khả năng sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa Cao Phong và Mạnh Tuấn Phi.

Cho nên Cao Phong có thái độ tốt đối với bọn họ mới lạ.

“Vứt bỏ hết mọi thứ nói chuyện, anh Mạnh là lão đại, tôi là người đứng thứ hai ở đây.”

“Người đứng đầu và người đứng thứ hai đang nói chuyện, anh là cái thá gì, mà dám lắm miệng xen vào?”

Lúc Cao Phong nói những lời này, trong đôi mắt lóe lên tàn nhẫn, giống như điện đảo qua mặt ba tên sĩ quan phụ tá.

Ba người đều cúi đầu im lặng, ngay cả nửa chữ cũng không dám nhiều lời.

Địa vị, có tôn ti.

Quy củ, lớn hơn mọi thứ.

Mà Cao Phong vừa mới dứt lời, ngoài cửa truyền tới tiếng răng rắc rất nhỏ nhưng có thể nghe thấy.

Tay Mạnh Tuấn Phi cầm chén trà lại càng run rẩy theo bản năng, giống như sắp rơi xuống đất.

Bầu không khí trong phòng, lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.

Vẻ mặt Mạnh Tuấn Phi nghiêm trọng, sâu trong đôi mắt xuất hiện chút đấu tranh.

Tay cầm chén trà cũng hơi run nhè nhẹ.

Ba tên sĩ quan phụ tá đều lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, đứng thẳng người.

Cao Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm chén trà trong tay Mạnh Tuấn Phi, nhìn kỹ mấy giây.

Cuối cùng, vẫn phải đi tới bước này sao?

Trong lòng Cao Phong than nhẹ một tiếng, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Dựa theo tính cách và tâm tính của anh hiện giờ, nếu người khác muốn ra tay với anh, anh tất nhiên sẽ không tha một chút.

Nói giết là giết, lại càng không có một chút do dự gì.

Nhưng Mạnh Tuấn Phi trước mắt, có dính dáng với Cao Phong thật sự rất nhiều.

Lúc trước Cao Phong gặp nạn, bị cường đạo Nam Cương đuổi giết, là Mạnh Tuấn Phi cứu anh trong lúc gặp nguy nan, hộ tống anh tới doanh doanh trại đóng quân của Cảnh Đông.

Sau đó lại càng lấy ra tất cả vật tư chữa bệnh, trị thương điều dưỡng cho đám Cao Phong.

Cuối cùng kéo tính mạng của đám Cao Phong từ Quỷ Môn Quan trở về.

Đây là ơn, đây là ơn cứu mạng.

Sau khi Cao Phong tỉnh lại, hai người nói chuyện thâu đêm, lại càng thành thật với nhau.

Rồi sau đó Mạnh Tuấn Phi rất tin tưởng Cao Phong, nói là hạ mình cầu hiền tài cũng không đủ, vô cùng coi trọng Cao Phong.