Rể Quý Rể Hiền

Chương 3788






Chương 3790

Đức Khánh nghiến chặt răng, kêu lên với Liễu Tông Trạch.

Trong lòng Liễu Tông Trạch cười mỉa, Đức Khánh hỏi câu như vậy, ông ta không khỏi quá ngây thơ rồi?

“Ông nói cái gì? Khối tập đoàn Phong Hạo tôi tính tình quang minh chính đại cương trực, sao có thể làm ra chuyện gì đó mờ ám chứ?”

Liễu Tông Trạch nhíu mày, nghiêm túc hỏi ngược lại.

“Được!”

“Lần này ông đây tin tưởng các cậu, hi vọng các cậu đừng lật lọng, khiến ông đây khinh thường các cậu.”

“Đợi xử lý xong việc, chúng ta lại quang minh chính đại đánh một trận!”

“Nếu các người dám làm bừa, đợi tôi tóm được Cao Kình Thiên, nhất định sẽ chém đầu cậu ta trước công chúng!”

Sau khi Đức Khánh nghiến răng nói xong, trực tiếp dẫn người rời đi.

Cho dù có tác dụng hay không, ông ta đều phải nói với Liễu Tông Trạch trước.

Hơn nữa thuận thế lấy an nguy của Cao Phong ra, uy hiếp Liễu Tông Trạch một chút.

“Ông đây không có hứng thú nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

Liễu Tông Trạch hừ lạnh một tiếng, cũng chậm rãi xua tay, lúc này dẫn người rời đi.

“Anh Tông Trạch, chúng ta đi như vậy sao?”

Bên trong xe, một binh sĩ Phong Hạo có chút nghi ngờ hỏi.

“Không đi thì có thể làm gì?”

Liễu Tông Trạch nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, sau đó lạnh nhạt hỏi.

“Không phải, em cảm thấy đây là một cơ hội tốt, chúng ta nên nắm lấy nó!”

Binh sĩ Phong Hạo này im lặng hai giây, vẫn phát biểu ý kiến của mình.

“Không sao, đừng sốt ruột, lái về trước đi.”

“Nói với phía trước, tốc độ không cần nhanh như vậy.”

Liễu Tông Trạch hơi xua tay, sau đó gật đầu nói.

“Rõ!”

Binh sĩ Phong Hạo này không nói gì thêm, lập tức lấy bộ đàm ra truyền đạt mệnh lệnh của Liễu Tông Trạch.

Bên Đức Khánh.

Đợi Liễu Tông Trạch rời đi xong, Đức Khánh lập tức điều ba mươi nghìn người đi tới Nam Minh trợ giúp.

Ông ta là người thông minh, ở bên Bắc Minh này, ông ta để lại hai mươi nghìn người đóng quân.

Nhỡ đâu khối tập đoàn Phong Hạo tới phát động đánh bất ngờ, bọn họ cũng có thể phản kích lại.

Hai mươi nghìn người đấu với mười nghìn người, chắc chắn không có vấn đề gì.

Đức Khánh vốn không muốn đi tới bên Nam Minh, nhưng e sợ tình thế hiện giờ bên đó, vẫn tự mình vội vàng đuổi theo.

Ba mươi nghìn cường đạo Nam Cương, chậm rãi đi về phía Nam Minh.

Âm thanh súng pháo bên Nam Minh vẫn kịch liệt như cũ.

Mọi người ra roi thúc ngựa, nhanh chóng tiếp cận khu vực Nam Minh.

Mà bên Bắc Minh, Liễu Tông Trạch dẫn người trở về được nửa đường, nhìn đồng hồ một lát, sau đó trực tiếp hạ lệnh đứng yên tại chỗ.

“Tôi cần chín nghìn người, sau đó chia ra làm mười tiểu đội, quần áo nhẹ nhàng đánh bất ngờ, vây quét thành viên của cường đạo Bắc Minh.”

Liễu Tông Trạch ra lệnh một tiếng, chín nghìn người lập tức chuẩn bị.

“Sĩ quan trưởng, tôi giao cho cậu chuyện này.”

“Bây giờ cậu quay về điều người, sau đó đi tới bên cạnh biên giới, nghe sắp xếp của tôi.” Liễu Tông Trạch quay đầu nói.

“Rõ, anh Tông Trạch, chúng ta điều bao người đây ạ?” Sĩ quan trưởng lập tức hỏi.

“Một trăm nghìn.”

Liễu Tông Trạch vừa nói câu này xong, đám sĩ quan trưởng đột nhiên kinh hãi.

Một trăm nghìn người?

Liễu Tông Trạch muốn làm gì?

Muốn bội ước sao?

Liễu Tông Trạch hơi xua tay, ghé vào tai anh ta thì thầm một câu.