Rể Quý Rể Hiền

Chương 3785






Chương 3787

“Đám phế vật Phong Hạo sao?”

“Các người khua chiêng gióng trống tới đây như vậy, chẳng lẽ là đến cho chúng tôi thấy bộ dạng ngốc nghếch của các người sao?”

Một người thanh niên Nam Cương cười mỉa một tiếng, mắng đám Liễu Tông Trạch.

“Ha ha ha!”

Vô số binh sĩ Nam Cương đều cười ha ha.

Ánh mắt Liễu Tông Trạch chậm rãi liếc nhìn đám Đức Khánh.

Khi thấy số lượng đám người này xong, trong mắt Liễu Tông Trạch xuất hiện chút cân nhắc.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Cao Phong!

“Chó già Đức Khánh, ông có biết, vì sao ông có thể sống lâu như vậy không?”

Liễu Tông Trạch phủi tàn thuốc, cười tít mắt nhìn Đức Khánh hỏi.

“Bởi vì mạng của ông đây lớn!”

Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, cách không lớn tiếng kêu lên với Liễu Tông Trạch.

“Ha ha…”

Liễu Tông Trạch lắc đầu mỉm cười, sau đó lạnh nhạt nói: “Ông sai rồi, bởi vì là khối tập đoàn Phong Hạo, tạm thời không muốn để ông chết.”

Một câu này vang lên, Đức Khánh lập tức sửng sốt.

Những lời này của Liễu Tông Trạch, kiêu ngạo không phải chỉ có một chút!

Ông ta có thể còn sống, đó là vì chúng tôi tạm thời không muốn để ông ta chết?

Khối tập đoàn Phong Hạo, còn có nắm giữ sống chết của chúa tể Đức Khánh này sao?

Đức Khánh nghiến răng hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu quá tự tin, cậu cho rằng khối tập đoàn Phong Hạo rất mạnh có phải không?”

“Mấy ngày nay chúng tôi không ngừng tiến hành chèn ép các cậu, trái lại các cậu làm được gì rồi hả?”

Đối mặt với những lời này của Đức Khánh, Liễu Tông Trạch không nói hai lời, chậm rãi cúi đầu nhìn đồng hồ.

“3, 2, 1…”

Liễu Tông Trạch nhìn đồng hồ, thản nhiên ghi nhớ, giống như đang đếm ngược.

“Sắp bắt đầu.”

Liễu Tông Trạch nhẹ giọng nói ba chữ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Đức Khánh.

“Mẹ nó nhìn cái gì? Cậu là tên phế…”

“Bùm!”

Đức Khánh còn chưa mắng xong hết câu này, bỗng nhiên ở phía xa truyền tới tiếng vang rung trời.

Tiếng vang đó giống như sấm sét giữa trời quang, từ phía xa xôi truyền đến, ngay sau đó bắt đầu không ngừng vang vọng trên không vùng Nam Cương.

Tiếng vọng lượn lờ, liên miên không dứt.

Tất cả mọi người, cho dù là cường đạo Nam Cương, hay là binh sĩ Phong Hạo cùng rơi vào ngu ngơ.

Con bà nó, đây là tình huống gì thế?

“Tiếng vang ở đâu ra thế?”

“Con mẹ nó là đạn pháo nổ tung, ở đâu ra thế?”

“Nghe âm thanh, hình như là truyền từ phía đông nam tới?”

Chỉ trong nháy mắt, một đám cường đạo Nam Cương đều quay đầu nhìn phía đông nam theo bản năng.

Ngay cả Đức Khánh cũng vội vàng xoay xe lăn, nhìn về phía sau.

“Bùm! Bùm!”

“Pằng pằng pằng! Pằng pằng pằng!”

Ngay sau đó phía đông nam khu vực Nam Cương, lại truyền tới âm thanh tiếng pháo tiếng súng.

Cho dù cách rất xa, vẫn nghe thấy rõ ràng như vậy.

Nhưng tiếng súng liên miên không dứt này, khiến mọi người hiểu rõ đây không phải là ảo giác của bọn họ, mà thật sự tồn tại.

Phía đông nam, tuyệt đối đang xảy ra chiến đấu.

“Tình huống gì thế này?”

Đức Khánh trợn to mắt, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Liễu Tông Trạch, nổi giận mắng: “Mẹ nó làm gì thế? Mẹ nó chúng mày đã làm gì Nam Cương bọn tao?”