Rể Quý Rể Hiền

Chương 3781






Chương 3783

Nơi đóng quân của khối tập đoàn Phong Hạo, trên đài quan sát.

Long Tuấn Hạo nói cho Liễu Tông Trạch nghe toàn bộ quá trình chiến đấu một lần.

“Chuyện này là như vậy đấy.”

“Bọn họ chẳng những tăng tố chất tác chiến, còn có vũ khí trong quân đội.”

“Hơn nữa tôi lại nhìn cường đạo Nam Cương đã chết đi, có người mặc quần áo của cường đạo Nam Cương, nhưng thực tế diện mạo có chút không giống lắm.”

Long Tuấn Hạo nói xong tường tận quá trình, lại đưa ra tổng kết.

“Chẳng trách, chẳng trách…”

Liễu Tông Trạch phủi bụi, cảm khái nói.

“Cái gì chẳng trách?” Long Tuấn Hạo khẽ nhíu mày.

Liễu Tông Trạch lắc đầu cười khổ, nói: “Hiếm khi anh biết rõ mọi chuyện, đầu óc này của anh, cuối cùng anh cũng sử dụng nó rồi.”

“Thứ như đầu óc này, lâu không sử dụng sẽ thoái hóa.”

Long Tuấn Hạo từng Liễu Tông Trạch, sau đó mới hỏi: “Anh đang mắng ông đây đúng không?”

“Xem đi, thoái hóa như vậy, ha ha!” Liễu Tông Trạch cười ha ha, vươn tay búng tàn thuốc đi.

“Cút đi! Anh không như anh Phong, anh Phong sẽ không mắng tôi như vậy.” Long Tuấn Hạo vươn tay vỗ Liễu Tông Trạch một cái.

Liễu Tông Trạch lắc đầu, sau đó nói: “Đến đây đi, tôi sẽ phân tích cẩn thận cho anh nghe.”

Vừa nói, Liễu Tông Trạch vừa vẽ trọng điểm lên trên giấy.

Nhìn vài giây nói: “Lại bị anh Phong đoán trúng rồi, haizz.”

Liễu Tông Trạch cảm khái câu này, không biết vui vẻ hay là khó chịu, dù sao Long Tuấn Hạo như lọt vào sương mù.

“Có chuyện gì thế?”

Long Tuấn Hạo nhíu mày hỏi.

“Đợi một lát, tôi gọi điện cho anh Phong đã.”

Liễu Tông Trạch để sổ sang một bên, cầm lấy điện thoại gọi đi.

Đợi Cao Phong nghe máy xong, Liễu Tông Trạch kể chuyện xảy ra tối nay, cẩn thận báo cáo cho Cao Phong nghe.

Còn có hành động cường đạo Nam Cương trấn giữ phương Bắc, cũng nói hết cho Cao Phong nghe.

“Đây là muốn bắt chước đúng không?”

“Đáng tiếc, chiến thuật của tôi bọn họ chưa chắc có thể sử dụng tốt.”

Cao Phong ở bên kia điện thoại, giọng nói có chút mệt mỏi, cười mỉa một tiếng nói.

“Anh Phong, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

Liễu Tông Trạch im lặng một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi.

“Nếu bọn họ bắt đầu làm, vậy thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ như thế.”

“Tôi cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ có kế hoạch kế tiếp.”

Cao Phong hơi híp mắt, châm một điếu thuốc phân tích.

“Vậy tôi bảo Tuấn Hạo phái thêm người canh gác, đề phòng bọn họ đánh bất ngờ.”

Liễu Tông Trạch nghĩ một lát, lập tức trả lời.

“Không cần, vì sao phải gác?”

“Để bọn họ tiến vào không tốt sao?”

Cao Phong mỉm cười, hỏi ngược một câu.

“Hửm?”

Liễu Tông Trạch vốn sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiểu ra.

Mà Cao Phong hít một hơi thuốc, bảo Liễu Tông Trạch đưa điện thoại cho Long Tuấn Hạo, tự mình dặn dò anh ta kế hoạch kế tiếp.

Tất nhiên là Long Tuấn Hạo không có bất cứ do dự gì, lúc này lĩnh mệnh thực thi kế hoạch.

Mà Liễu Tông Trạch nói chuyện với Cao Phong một lát, lúc Cao Phong nói ra kế hoạch kế tiếp, Liễu Tông Trạch sửng sốt tại chỗ.

“Mẹ kiếp! Anh Phong, làm như vậy có được không?”

Liễu Tông Trạch trợn to mắt, sửng sốt mấy giây rồi vội vàng ôm lấy ống điện thoại hỏi.

“Tôi nói được, vậy thì dám chắc được.”

“Nếu bây giờ thành công xong, cách kế hoạch cuối cùng của tôi càng gần hơn một bước rồi.”