Rể Quý Rể Hiền

Chương 3777






Chương 3779

Long Tuấn Hạo suy nghĩ hai giây, sau đó mắng: “Ông đây mặc kệ bọn họ là tinh anh hay không tinh anh, bọn họ dám đến, vậy ông đây dám chôn bọn họ.”

“Cậu trở về gọi trợ giúp, chúng ta lại đánh một đợt, trong vòng ba hiệp, tôi sẽ đánh bọn họ nằm sấp xuống!”

Long Tuấn Hạo ra lệnh một tiếng, mọi người lại cùng tấn công.

Tiếng súng rung trời, vô số viên đạn bắn tung tóe, hai bên không ngừng tấn công lẫn nhau.

Dưới áp chế cường đại của đám Long Tuấn Hạo, cuối cùng đám cường đại Nam Cương ở phía đối diện cũng không chịu nổi rồi.

Đành phải bên thì đánh nhau bên thì rút lui, tiến hành đánh trả đám Long Tuấn Hạo.

“Mẹ kiếp, bọn họ rút lui, tiến lên!”

Một người thanh niên bên cạnh Long Tuấn Hạo hưng phấn kêu to, muốn dẫn đầu xông lên trước.

“Đứng lại!”

Long Tuấn Hạo thét chói tai một tiếng, tất cả mọi người đều dừng bước lại.

“Không thích hợp, con mẹ nó những người này thật sự không thích hợp.”

Long Tuấn Hạo vừa đổi băng đạn, vừa lau mồ hôi than thở nói.

Tuy lúc này những người này đang lùi lại, nhưng lùi lại đâu vào đấy.

Căn bản không giống đánh thua nên lùi lại, càng giống như là kế hoạch rút lui.

Điều này khiến trong lòng Long Tuấn Hạo nảy sinh dự cảm không tốt.

“Anh Hạo, không thích hợp chỗ nào chứ?”

“Nhanh hạ lệnh đi! Bọn họ sắp rút lui rồi!”

Vẻ mặt người thanh niên này lo lắng kêu lên.

Bởi vì những cường đạo Nam Cương đó, còn chưa xâm nhập vào bên trong Tam Giác Vàng.

Trận chiến đấu này cũng đang tiến hành ở biên giới, chỉ cần bọn họ xung phong, có thể lao ra khỏi phạm vi thế lực Tam Giác Vàng.

Đến lúc đó cho dù đám Long Tuấn Hạo đuổi theo, cũng không thể sử dụng quá nhiều người.

“Không được! Đứng lại cho tôi đừng nhúc nhích.”

Long Tuấn Hạo từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất, lúc này đồng tử co rụt lại, nghiêm khắc hạ lệnh.

Mọi người không cam lòng, chỉ có thể tạm thời dừng bước lại.

Ngay sau đó, một người kéo đạn pháo rất to, điên cuồng bắn phá về bên này.

“Vù! Vù! Vù!”

Lúc này đạn pháo kia phá tan không khí, mang theo tiếng rít chói tai.

Ngay sau đó, vô số đạn pháo nổ mạnh ở trước chỗ đám Long Tuấn Hạo mười mét.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Bùn đất văng tung tóe, mặt đất chấn động, đạn pháo không ngừng bùng nổ.

Có rất nhiều bùn đất bị nổ lên, thậm chí còn rơi lên trên đầu vô số binh sĩ Phong Hạo.

Tất cả binh sĩ Phong Hạo lập tức trợn mắt há miệng, rơi vào im lặng.

Ngay vừa rồi, nếu bọn họ không nghe theo mệnh lệnh của Long Tuấn Hạo, vùi đầu vào đuổi theo mà nói, sẽ vừa lúc tiến vào tầm bắn của pháo.

Một vòng pháo này bắn xuống, chỉ sợ bọn họ chết ít nhất mấy nghìn người!

“Phù!”

Long Tuấn Hạo hít sâu một hơi khí lạnh, sau lưng lập tức đầy mồ hôi lạnh.

Đồng thời lại cảm thấy may mắn vì quyết định vừa rồi của mình.

Trên chiến trường, chỉ cần sơ ý một lần sẽ thua cả ván bài.

Quyết định này của Long Tuấn Hạo, đã cứu tính mạng của mấy nghìn binh sĩ Phong Hạo!

“Mẹ nó! Đúng là đủ tàn nhẫn!”

Long Tuấn Hạo nghiến răng, không nhịn được mắng to một tiếng.

“Ha ha! Đám phế vật, không phải rất càn rỡ sao?’

“Tới đây! Tới đuổi theo chúng tôi đi! Tới đây!”

Cường đạo Nam Cương ở phía đối diện, lúc này đã lùi tới biên giới Tam Giác Vàng.

Chỉ còn một bước nữa, có thể rời khỏi Tam Giác Vàng, tiến tới khu vực Nam Cương.

Vì thế vô số cường đạo Nam Cương đều lớn tiếng cười nhạo đối với đám Long Tuấn Hạo.