Rể Quý Rể Hiền

Chương 3750






Chương 3752

Thủ đô, cảnh nội.

Cách ngày đàm phán với John đó đã qua mười hai ngày. Trong mười hai ngày này, liên tiếp có tin thắng trận từ phía bên Nam Cương, khiến lòng người phấn chấn.

Thế nhưng, ngoại trừ bên Nam Cương ra, ngược lại còn có một chuyện khiến bên Việt Nam hơi lo lắng.

Trong văn phòng của ông Trần, Diệp Thiên Long, Trọng Dương Bình, Lâm Thừa Khải, Vu Chính Bình và mấy người trung niên hàm tướng đều đang nghiên cứu thảo luận gì đó.

“Thiên Long, đã gần nửa tháng trôi qua rồi, rốt cuộc thì thằng nhóc Cao Phong đó đang ở đâu?”

“Có phải cậu đã đón cậu ấy đến chỗ nào đó để trị thương rồi đúng không? Tôi cảm thấy, kế hoạch tác chiến trong khoảng thời gian này của khối tập đoàn Phong Hạo, mang đến cho tôi một loại cảm giác rất quen thuộc, như thể do một tay cậu ấy xử lý vậy.” Ông Trần hơi híp mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên Long và hỏi.

“Thuộc hạ không biết, tôi chẳng biết gì hết.” Diệp Thiên Long hỏi thế nào cũng không biết, ông ta uống một hớp trà, trả lời một cách rất thảnh thơi.

Ông Trần không có biện pháp gì với ông ta, chỉ có thể lắc đầu, không hỏi thêm nữa.

“Nhưng vậy cũng tốt, có cậu ta tự mình truyền đạt kế hoạch tác chiến thì tôi cũng còn không lo lắng gì về phía bên Nam Cương nữa.” Ông Trần cũng nâng chung trà lên uống một hớp, trong lòng cũng không còn bao nhiêu lo lắng.

“Ông Trần, bên Nam Cương đang tiến triển khá thuận lợi, nhưng tình hình ở Cảnh Đông đó, lại không được tốt cho lắm!” Lâm Thừa Khải khẽ thở dài một tiếng, rồi đặt mấy tập tài liệu tới trước mặt ông Trần.

Ông Trần hơi nhíu mày, cầm tài liệu lên rồi cẩn thận lật xem.

“Cảnh Đông có một thế lực mới xuất hiện, gần đây liên tiếp nổ ra chiến tranh?” Ông Trần nhìn nội dung báo cáo trên tài liệu, không nhịn được mà nhướng mày.

“Không sai, từ một tuần trước, sau khi nổ súng lần đầu tiên thì vẫn chưa hề dừng lại. Đến hết đêm qua, thế lực này đã nuốt chửng mười bảy doanh địa, binh lực lúc đầu không đến năm mươi nghìn người, nhưng đến hiện tại đại quân đã đột phá một trăm nghìn người.” Lâm Thừa Khải gật đầu, báo cáo chi tiết tình hình một lần.

“Thế lực này muốn làm gì? Vị trí của bọn họ, không phải vốn nằm ở sát biên giới Nam Cương hay sao? Sao đột nhiên lại bắt đầu khởi xướng gây chiến vậy? Lẽ nào còn có mục đích khác?” Ông Trần chậm rãi sờ cằm, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

“Ông Trần, liệu có phải những cường quốc nước ngoài đó thấy Nam Cương có dấu hiệu không thể giữ nổi nữa, nên chuẩn bị chiến đấu liên tục ở Cảnh Đông chăng?” Vu Chính Bình nghĩ ngợi một chút, rồi đứng dậy hỏi.

Ông Trần hơi gật đầu, cũng có khả năng này!

“Ông Trần, tôi đã điều tra một chút, cũng đã tra ra được tin tức đại khái. Thế lực mới xuất hiện này, nếu nói một cách nghiêm khắc thì cũng được tính là thế lực của Nam Cương, nhưng cũng có thể nói là thế lực của Cảnh Đông. Vì diện tích doanh địa của thế lực này kéo dài ở cả ở Nam Cương và Cảnh Đông. Ngay trên đường biên giới của hai khu vực này. Cho nên phân tích của tướng Vu cũng có đạo lý, nói không chừng thế lực này nghe theo lệnh của John, chỉ có điều hiện tại đang chuẩn bị thu Cảnh Đông vào trong tay.” Lâm Thừa Khải cúi đầu nhìn bản đồ, cẩn thận phân tích một lần.

“Bọn họ đang định làm âm hồn bất tán sao? Hay là nói bọn họ cảm thấy khối tập đoàn Phong Hạo không thể đánh đến Cảnh Đông được, cho nên bọn họ đang chuẩn bị tạo lại cơ nghiệp ở Cảnh Đông?” Ông Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, cũng nhíu mày suy nghĩ.

“Quan tâm nhiều thứ như vậy làm gì, cứ xử lý xong chuyện ở Nam Cương đã rồi lại nói sau. Theo đuổi một thứ phi thực tế, không phải là một chuyện tốt.” Ngay đúng lúc này, Diệp Thiên Long lại nói một câu không mặn không nhạt.

Ông Trần nghe vậy thì sửng sốt, sau đó trực tiếp quay đầu nhìn về phía ông ta, quan sát thật kỹ vẻ mặt của ông ta. Mà vẻ mặt của ông ta lại thản nhiên, bộ dáng như thể chuyện không liên quan đến mình.

Trong lòng ông Trần có chút suy đoán. Nhưng suy đoán này rất nhanh đã bị ông ta đánh đổ. Cho dù như thế nào thì ông ta cũng không tin Cao Phong sẽ có một thế lực tồn tại ở phía Cảnh Đông đó.

“Nhưng tướng Diệp, nếu bên Cảnh Đông có thế lực mạnh mẽ đóng quân, vậy đến lúc đó cũng sẽ trở thành một mối đe dọa tới biên giới của chúng ta!” Vu Chính Bình nhỏ giọng hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, tướng Vu nói không sai, vẫn nên ngăn chặn thảm họa trước khi xảy ra.”

“Không thể mặc kệ bọn họ kiêu ngạo được, nếu không đến lúc đó sẽ rất khó đối phó.”

Những người trung niên khác cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Vu Chính Bình.

“Vậy thì sao, hay là các ông dẫn người tới biên cảnh đánh với bọn họ đi?” Diệp Thiên Long nới lỏng cổ áo, quát lại một câu.

Câu nói này khiến cho mọi người đều rơi vào trong im lặng.

Ông Trần liếc mắt nhìn Diệp Thiên Long, cũng không tiện nói thêm gì nhiều. Dù sao có nói thêm nữa thì cũng vô ích, bên Nam Cương đã có Cao Phong trấn áp rồi. Nhưng khắp Việt Nam rộng lớn này cũng không thể tìm ra được một Cao Phong thứ hai.