Rể Quý Rể Hiền

Chương 3738






Chương 3740

“Không cần để ý đến tôi, tôi có chỗ rồi. Cậu đưa điện thoại cho Tông Trạch đi, tôi có chuyện cần nói với cậu ấy.” Cao Phong khẽ lắc đầu, nói với anh ta.

“Được! Được!” Anh ta gật đầu, rồi lại vội vàng đưa điện thoại cho Liễu Tông Trạch.

“Anh Phong, rốt cuộc anh đang ở đâu thế? Anh chỉ cần nói địa chỉ thôi, cho dù là ở nơi nào, thì các anh em cũng sẽ tới đón anh về.” Liễu Tông Trạch trừng to mắt, nói với giọng rất nghiêm túc.

“Tôi biết, nhưng các cậu không cần lo cho tôi. Tôi có kế hoạch của mình, bây giờ cậu nói tình hình bên đó cho tôi trước đã.”

Cao Phong hơi xua tay, đốt một điếu thuốc rồi hỏi.

Liễu Tông Trạch khẽ gật đầu, say đó kể lại mọi chuyện một cách đơn giản nhất, nói vào trọng tâm cho Cao Phong nghe.

“Kế hoạch hôm nay của cậu là phái người đến đánh Nam Cương à?”

Nghe xong Liễu Tông Trạch báo cáo, Cao Phong nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, anh Phong, đêm qua bọn họ mất ngủ hết một đêm, sáng sớm hôm nay chắc chắn đã không còn tinh thần nữa. Con người ở thời điểm cực kỳ mệt mỏi, thì khả năng phản ứng sẽ trở nên chậm chạp hơn, cơ thể cũng sẽ nằm trong tình trạng kiệt sức. Lúc này qua đó đánh bọn họ, thì chắc chắn sẽ là làm ít công to.” Liễu Tông Trạch đáp một tiếng, rất hài lòng về kế hoạch này của mình.

Nhưng Cao Phong im lặng vài giây, sau đó lại nói: “Hủy bỏ hành động đi! Đêm nay lại làm thêm một đợt nữa, xem tình hình đã rồi lại nói sau.”

Liễu Tông Trạch nghe vậy thì có chút nghi ngờ, nhưng vẫn không hỏi nhiều. Anh ta biết, Cao Phong sắp xếp như vậy chắc hẳn là có dụng ý của anh. Cho nên anh ta cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp đồng ý.

Nhưng Cao Phong lại chủ động mở miệng nói: “Tông Trạch, cậu suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận hơn Tuấn Hạo. Nhưng cậu có một khuyết điểm lớn nhất, đó chính là không thể đứng trên lập trường của đối phương một cách thực sự. Nói một cách đơn giản hơn, thì cậu phải biết một điều, có những thứ, cậu có thể nghĩ ra thì người khác cũng có thể nghĩ ra. Thứ mà cậu muốn làm thì người khác cũng có thể làm được. Cậu phải suy nghĩ kỹ càng hơn. Thứ mà người khác không nghĩ đến thì cậu vẫn phải nghĩ ra được, đứng trên lập trường của đối phương, và đứng trên góc độ của kẻ địch để suy xét vấn đề. Có như vậy, thì cậu mới có thể làm một quân sư đủ tiêu chuẩn được.”

Giọng nói của Cao Phong rất nghiêm túc, Liễu Tông Trạch lắng nghe cũng vô cùng nghiêm túc.

Anh ta im lặng vài giây, sau đó gật đầu đáp: “Anh Phong, tôi hiểu rồi.”

“Khoảng thời gian này, tôi tạm thời sẽ không trở về. Sau này, tôi sẽ chỉ huy tác chiến ở đó từ xa, có cơ hội thì chúng ta sẽ tiến hành kết hợp hành động.” Tiếp sau đó, Cao Phong lại dặn dò Liễu Tông Trạch một vài chuyện, rồi mới từ từ cúp điện thoại.

“Tông Trạch, anh Phong nói sao?” Long Tuấn Hạo đợi Liễu Tông Trạch cúp điện thoại xong, lập tức đi tới hỏi.

“Kết hợp hành động, kết hợp hành động…” Liễu Tông Trạch suy nghĩ vài giây, sau đó lẩm bẩm: “Lẽ nào anh Phong còn có một thế lực của riêng mình ở bên ngoài nữa sao?”

Long Tuấn Hạo nghe vậy thì gãi đầu, bảo: “Cái đó thì chúng ta đừng quan tâm, dù sao thì nghe anh Phong cũng không sai được đâu, anh ấy bảo chúng ta làm gì thì chúng ta cứ làm cái đó. Bây giờ cậu nói xem, chúng ta chuẩn bị mấy giờ đi đánh Nam Cương đây?” Anh ta vừa nói, vừa cúi đầu nhìn đồng hồ một chút.

“Hôm nay không đánh, hủy bỏ hành động.” Liễu Tông Trạch trực tiếp phất tay, hủy bỏ kế hoạch hành động đã được định sẵn.

“Đậu má! Tại sao chứ? Bây giờ mấy thằng ranh con đó đều ngủ rất say rồi, chúng ta đánh úp một trận, chắc chắn có thể toàn thắng!” Long Tuấn Hạo trừng to mắt, trên gương mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.

“Anh Phong bảo cứ làm như vậy.” Liễu Tông Trạch không giải thích nhiều, mà đứng dậy đáp.

“Cái đó…” Long Tuấn Hạo lập tức mơ hồ, rồi gật đầu, không nói thêm nữa.

“Đứng trên lập trường của người khác để suy nghĩ. Đứng ở góc độ của đối phương để suy xét vấn đề. Nghĩ đến chuyện… mà người khác không thể nghĩ ra được…” Liễu Tông Trạch suy nghĩ mấy giây, trong mắt dần dần xuất hiện một tia sáng tỏ.



Khu vực Nam Cương.

Trong doanh địa của Đức Khánh, có không dưới ba mươi người trung niên và thanh niên, đang vây quanh một bàn hội nghị hình vuông cực lớn.

Ba mươi người này, đều là những người đứng đầu của những thế lực cường đạo lớn nhỏ ở Nam Cương. Hơn nữa, phần lớn đều là những thế lực ở gần khu vực sát với Tam Giác Vàng.

Lúc này, những người này, mắt của ai nấy cũng như gấu mèo, trong mắt mang theo tơ máu, thoạt nhìn tinh thần rất mệt mỏi.

Đức Khánh ngồi ở phía trước nhất, cũng mang bộ dáng tinh thần suy sụp.

Tất cả mọi người đều ỉu xìu, thường thường ngáp một cái.