Rể Quý Rể Hiền

Chương 3732






Chương 3734

“Thực ra hôm nay, cho dù John cố chấp ra tay với khối tập toàn Phong Hạo thì chúng ta cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.” Ông Trần hơi híp mắt lại, trên gương mặt mang theo vẻ lạnh lùng.

“Nhưng Việt Nam của ngày hôm nay đã sớm không còn là Việt Nam có thể mặc người bắt chẹt của ngày trước nữa rồi. Trăm nghìn binh lính và vũ khí hạt nhân bên người, sẽ khiến bọn họ phải cân nhắc một chút.” Lâm Thừa Khải lập tức tiếp lời.

Mọi người lặng lẽ gật đầu.

Hôm nay bọn họ quả thực không dám tùy tiện nổ súng.

Nhưng John chưa chắc đã dám cược như vậy. Dù sao thì một khi khai chiến, thì hệ lụy rất lớn. Đừng nói John chỉ là một thống lĩnh, cho dù là tổng chỉ huy cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.

“Tóm lại, bây giờ chúng ta cứ canh chừng ở nơi này. Có thể trấn giữ được bao lâu thì trấn giữ bấy lâu.” Ông Trần hơi xua tay, sau đó ý bảo mọi người đi ra ngoài, chỉ giữ mình Diệp Thiên Long ở lại.

Chẳng mấy chốc mọi người đã rời đi hết. Trong căn phòng chỉ còn lại hai người Diệp Thiên Long và ông Trần.

“Bây giờ đã không còn ai nữa rồi, nói đi, Cao Phong đang ở đâu?” Ông Trần uống một hớp trà, rồi đi thẳng vào vấn đề.

“Cao Phong? Tôi không biết.” Diệp Thiên Long nghe vậy thì sững sờ, rồi xua tay đáp.

“Còn giả bộ với tôi nữa sao? Cậu chắc chắn biết tung tích của Cao Phong! Hôm qua cậu còn xông vào chỗ ở của tôi, mà hôm nay cậu lại bình tĩnh như vậy. Nếu cậu không biết tung tích của Cao Phong thì sẽ thay đổi nhanh như vậy sao?” Ông Trần hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Diệp Thiên Long.

Diệp Thiên Long khẽ ho khan một tiếng, ông ta châm một điếu thuốc, nhưng lại không nói chuyện.

“Tôi không biết cậu có kế hoạch gì, cũng không biết Cao Phong đang có kế hoạch gì. Nhưng nếu cậu tạm thời không muốn nói, vậy tôi cũng không hỏi nhiều nữa. Nhưng cậu có thể nói cho tôi biết một câu, Cao Phong có sao không?” Khi ông Trần hỏi đến đây, bàn tay hơi siết chặt lại, cơ thể lại nghiêng về phía trước theo bản năng. Như vậy cũng đủ để thấy ông ta để tâm đến sự an toàn của Cao Phong nhiều đến thế nào.

Diệp Thiên Long dừng một chút, rồi nhẹ giọng đáp: “Tạm thời, hẳn là đã an toàn rồi.”

“Ôi!” Ông Trần đột nhiên thở dài một tiếng, cơ thể lập tức thả lỏng hơn nhiều. Ngay cả trên gương mặt luôn tiều tụy và mệt mỏi ấy, dường như cũng trong nháy mắt trở nên sáng sủa hơn nhiều.

“Tốt! Tốt! Tôi biết ngay mà, thằng nhóc này phúc lớn mệnh lớn. Nhiều khó khăn như vậy còn không thể đánh bại được cậu ấy, vậy làm sao một cường đạo Nam Cương nho nhỏ, có thể đánh ngã cậu ấy được chứ?” Ông Trần uống một hớp trà, trong giọng nói khó nén nổi sự hưng phấn.

“Đó là hiển nhiên, con rể của Diệp Thiên Long tôi làm sao có thể là hạng người tầm thường được?” Diệp Thiên Long rít một hơi thuốc, lập tức cười ngạo nghễ.

Ông Trần nhìn bộ dáng kiêu ngạo này của ông ta, không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.

“Diệp Thiên Long, hôm nay Trần Thiên Tung tôi sẽ ghi nhớ điều này. Nếu có một ngày cậu may mắn ngồi lên vị trí tổng tư lệnh, vậy đó cũng là vì mặt mũi của con rể cậu, cậu có tin không?” Ông Trần thực sự có hơi chướng mắt, mới hất một chậu nước lạnh ra.

“Vậy tôi tin!” Diệp Thiên Long gật đầu mà không hề do dự.

Ông Trần bị bộ dáng này của ông ta làm cho hơi sững sờ.

Thế này có hơi không hợp với tác phong làm việc của Diệp Thiên Long!

“Cậu không thấy xấu hổ và đỏ mặt sao?” Ông Trần đắn đo một lát, vẫn ngẩng đầu hỏi.

“Tại sao phải đỏ mặt? Tại sao phải xấu hổ chứ? Đó rõ ràng là con rể tôi rất có danh vọng, tôi vui còn chẳng kịp. Họ đều nói con rể tôi là vua ăn bám, tôi dựa vào con rể tôi, ăn bám một chút thì đã làm sao?”

Lúc này, tâm trạng của Diệp Thiên Long rất tốt, ngay cả nói chuyện cũng không đếm xỉa đến một chút tác phong nào, mang đến cho người ta một loại cảm giác da mặt rất dày.

“Cậu! Lợi hại! Lợi hại!” Cuối cùng ông Trần vẫn bị Diệp Thiên Long đánh bại, bất đắc dĩ khoát tay áo, cũng không bàn luận thêm về vấn đề này nữa.

“Bây giờ Cao Phong không có ở đây, không biết Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch có đảm đương được trọng trách trên vai hay không?”

Ông Trần cầm một điếu thuốc chơi trong tay, khẽ than một tiếng, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

“Nếu Cao Phong đã tin bọn họ, vậy chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá nhiều làm gì. Tôi cũng tin, bọn họ có thể làm tốt.” Diệp Thiên Long thì lại không hề lo lắng một chút nào, bộ dáng thản nhiên và tự đắc.

Ông Trần nhìn bộ dáng của Diệp Thiên Long, cảm thấy thực sự vô cùng tức giận.

“Rốt cuộc cậu đang giấu tôi chuyện gì? Có thể nói cho tôi biết được không?” Lúc này, ông Trần đã không bình tĩnh nữa, mà cắn chặt răng nói.

“Tôi chẳng biết gì hết, nhưng tôi biết, cuối cùng Cao Phong nhất định sẽ thắng lợi trở về.” Diệp Thiên Long chậm rãi đứng dậy, rồi bưng một chén trà lên, giơ về phía đông một cách cố ý vô tình, như thể đang kính rượu.

“Cậu không lo, không có sự sắp xếp của Cao Phong thì hai người bọn họ sẽ làm hỏng chuyện hay sao?” Ông Trần dừng gần mười giây, rồi vẫn ngẩng đầu lên hỏi.