Rể Quý Rể Hiền

Chương 3723






Chương 3725

“Ặc! máy bay tiêm kích của Việt Nam! Đó là máy bay tiêm kích của Việt Nam!”

“Mẹ nó, không phải hai chiếc máy bay chiến đấu vừa rồi bị chúng ta dọa cho chạy, mà là không muốn gặp phải máy bay tiêm kích của Việt Nam!”

Cho đến tận lúc này, những cường đạo Nam Cương kia mới hiểu ra. Hai chiếc máy bay chiến đấu lúc trước, chắc chắn đã quét ra được chiến đội máy bay tiêm kích của Việt Nam từ trước, cho nên mới không thể không rời đi. Chứ hoàn toàn không phải như bọn họ nghĩ, là bị người trung niên đó dọa cho chạy!

Người trung niên dẫn đầu một trăm nghìn binh sĩ quân đội, trừng to mắt nhìn, tốc độ tim đập không ngừng tăng nhanh.

Việt Nam đã ra tay rồi sao? Thế, thế này thì kết thúc kiểu gì? Tại sao Việt Nam lại ra tay? Bọn họ đã khiêu khích đối phương nhiều năm như vậy, mà Việt Nam vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhưng tại sao hôm nay bọn họ lại ra tay?

Không có người nào tới giải thích vấn đề này cho ông ta.

Mười chiếc máy bay tiêm kích vụt qua thành hàng trên bầu trời phía trên mọi người, tiếng gió rít gào, giống như con diều hâu mang theo sát khí vô cùng sắc bén.

“Thống lĩnh John, đây là máy bay tiêm kích của Việt Nam!” Một chiến sĩ quân đội nước ngoài, tiến lên một bước, dùng tiếng nước ngoài để báo cáo.

“Sĩ quan quân đội của tôi, thống lĩnh John vĩ đại của cậu đã nhìn thấy rồi! Đồ ngu!” Người trung niên tên John hừ lạnh một tiếng, cắn răng nhìn lên bầu trời.

Mà ngay sau đó, phía xa lại truyền đến từng tiếng chấn động trời đất.

“Vù! Vù! Vù!”

“Rầm rập rầm rập!”

Những tiếng bước chân đều nhịp, vang dội và hữu lực, trong nháy mắt truyền vào trong lỗ tai của mọi người.

Mọi người quay đầu lại nhìn về phía âm thanh truyền tới. Vừa liếc mắt nhìn qua, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nhìn khắp toàn bộ thế giới này, đội hình quân đội ở nơi nào là chỉnh tề nhất? Quân đội nào được tuyển chọn kỹ lưỡng và đồng đều nhất, quân đội nào bước đều gây chấn động nhất?

Việt Nam!

Là Việt Nam và cũng chỉ có thể là Việt Nam!

Mỗi một lần quân đội của Việt Nam xuất hiện trước mắt người đời, đều làm chấn động vô số cường quốc.

Mà lần này cũng giống như vậy.

Chiến sĩ Việt Nam nhiều không đếm xuể, bọn họ mặc quân trang và đang bước đều. Từ phía bên cạnh nhìn qua giống như một người đang di chuyển. Mà tiếng bước chân của bọn họ vang lên, lại cực kỳ đều, không hề hỗn loạn một chút nào.

Nhìn nhân số, chỉ sợ cũng không dưới một trăm nghìn người! Nếu nói về số lượng, thì số người của Việt Nam chưa từng chịu thua ai. Với dân số mấy chục triệu người, thật sự không phải là nơi mà bạn có thể đùa giỡn được.

Cường đạo Nam Cương và người trung niên John kia lập tức trợn tròn mắt há hốc mồm.

Bọn họ không ngờ, vậy mà Việt Nam lại thật sự ra tay. Thế nhưng, bọn họ đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi, tại sao hôm nay lại ra tay?

“Rầm rập!”

Đội ngũ đồng loạt tách ra, rồi có hai vị sĩ quan mặc quân phục bước ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt của John nheo lại. Mà ngay sau đó, ánh mắt của ông ta lập tức trở nên kinh hãi.

Chỉ thấy phía sau đám người là một ông cụ, phía sau ông cụ còn có mấy người đi theo, cũng đang chậm rãi đi tới.

Ông cụ này cũng mặc quân phục, phía bên là chỉ vàng, áo khoác thoạt nhìn còn chói mắt hơn cả mấy vị tướng kia. Mà điểm chói mắt hơn cả chính là quân hàm trên vai của ông ta.

Quân hàm tổng tư lệnh!

Tổng tư lệnh quản lý trăm vạn binh lính quân đội, Trần Thiên Tung đã đích thân tới Nam Cương!

Trong phút chốc, hiện trường rơi vào tình trạng lặng ngắt như tờ!

Ngay cả John đó cũng đột nhiên trừng to mắt, thậm chí còn không dám thở mạnh một cái nào.

Trong mắt của người ngoài, thì Trần Thiên Tung chỉ là là một ông cụ gần chín mươi tuổi. Nhưng đối với những người từng ở trên chiến trường đó mà nói, thì Trần Thiên Tung lại chính là một sát thần! Ông ta chinh chiến hơn sáu mươi năm, lập được chiến công hiển hách, đánh thắng vô số trận, tạo ra truyền kỳ sát phạt của riêng mình. Tên tuổi của ông ta, có ai lại không biết, có ai lại không hay?

John cũng biết rất rõ. Chỉ là ông ta không ngờ vậy mà ông Trần lại đích thân tới Nam Cương. Tại sao ông ta lại tới nơi này chứ?