Rể Quý Rể Hiền

Chương 3721






Chương 3723

“Con mẹ nó, mày khoác lác làm màu cái gì?” Đức Khánh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời, trực tiếp chửi to một tiếng.

“Vù vù vù vù!”

“Đát đát đát đát đát!

Ông ta vừa dứt lời thì bên ngoài hai cánh của máy bay chiến đấu lập tức bắt đầu phóng hỏa lực mạnh. Áp chế bằng hỏa lực mang theo âm thanh đặc biệt đó, như thể thúc giục tử thần tới lấy mạng người.

“Phập phập phập!”

Trong phút chốc, phía bên Đức Khánh đã thương vong mấy chục người, mà bản thân ông ta cũng trúng hai phát vào cánh tay, máu tươi không ngừng bắn ra.

“Móa nó, có hơi mạnh đấy, còn mạnh hơn cả ông đây.” Long Tuấn Hạo trừng to mắt, khen ngợi một tiếng.

“Không phục chứ gì?” Trên không lại truyền tới một tiếng nữa, giọng nói mang theo giọng điệu bình tĩnh.

Những cường đạo Nam Cương đó, bao gồm cả Đức Khánh, trong nháy mắt đã ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại. Bọn họ vốn còn định dùng vũ khí nóng trong tay, rồi trực tiếp đánh nổ máy bay chiến đấu.

Lúc này, máy bay chiến đấu ở trên đầu bọn họ, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ mặt đất. Ai dám rút súng thì chỉ sợ máy bay chiến đấu sẽ tấn công mà không hề do dự. Điều quan trọng hơn cả là máy bay chiến đấu chỉ cần vọt mạnh một cái là trong nháy mắt đã bay lên gần trăm mét. Tầm bắn đạn của bọn họ cũng chưa chắc xa được như vậy.

“Nhắc lại một lần cuối cùng, thả khối tập đoàn Phong Hạo đi. Ai dám ngăn cản, bắn nát đầu kẻ đó!” Giọng nói ở trên không đó lại vang lên lạnh lùng.

“Vô liêm sỉ!” Mà người trung niên đứng ở phía trước quân đội thì lại đột nhiên rống lên một tiếng.

“Tất cả chuẩn bị, chỉ cần bọn họ tiến vào tầm bắt thì trực tiếp khai hỏa! Đánh thứ có lai lịch bất minh, cũng dễ đánh!”

Người trung niên kia hừ lạnh một tiếng, ông ta sẽ không dễ bị dọa sợ đâu.

Hai chiếc máy bay chiến đấu xoay trên không trung mấy giây, rồi lao thẳng về phía một trăm nghìn binh sĩ quân đội.

Mà dưới một tiếng ra lệnh của người trung niên kia, toàn bộ hỏa lực mạnh đều đồng loạt nhắm chuẩn vào không trung.

Giây tiếp theo, một cuộc tấn công sắp bùng nổ. Nhưng, ngay đúng lúc này, máy bay chiến đấu đó đột nhiên từ bỏ việc lao xuống, mà lại bay lên trời.

“Lùi lại! Lập tức lùi lại!”

Một giọng nói phát ra từ trong một chiếc máy bay chiến đấu, sau đó nó trực tiếp bay đi xa. Chiếc máy bay còn lại cũng đi theo mà không hề do dự. Trong nháy mắt bay lên, đã biến mất trước mắt mọi người.

Nhìn về phía bọn họ rời đi, hình như là phía tây. Vấn đề này lại càng bị loại bỏ hơn, bọn họ chắc chắn không phải là binh lực mà Việt Nam phái tới.

Hai chiếc máy bay chiến đấu bay cũng thật nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.

“Ha ha ha ha! Mẹ kiếp, tôi còn tưởng họ lợi hại lắm cơ, bị dọa sợ rồi sao”

Một trợ thủ ở bên cạnh Đức Khánh cười ha ha, chỉ lên trời và không ngừng cười to.

Những cường đạo Nam Cương khác, sau khi chắc chắn hai chiếc máy bay chiến đấu kia đã rời đi, cũng mang theo vẻ mặt chế nhạo.

“Chỉ thế thôi sao? Đây chính là sự tự tin của khối tập đoàn Phong Hạo à?”

“Há há há! Còn chưa khai hỏa mà đã bị dọa chạy rồi! Con mẹ nó thật đúng rác rưởi!”

“Khối tập đoàn Phong Hạo ngạc nhiên chứ hả? Dùng hết thủ đoạn chưa? Ha ha ha!”

Trong phút chốc, cường đạo Nam Cương không ngừng lớn tiếng cười nhạo đám người Long Tuấn Hạo. Mà lúc này, đám người Long Tuấn Hạo quả thực đang vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết hai chiếc máy bay chiến đấu này từ đâu tới.

Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo lập tức cảm thấy, lẽ nào đây là kế hoạch dự bị mà Cao Phong sắp xếp sao? Nhưng Cao Phong chưa bao giờ ra nước ngoài, làm sao có bạn bè như vậy ở nước ngoài được chứ?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ thế nào cũng không giải thích được.

“Sao thế, còn thủ đoạn gì nữa không?” Người trung niên kia cười lạnh, nhìn về phía Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch.

Dọa sợ hai chiếc máy bay chiến đấu xong, nên lúc này tâm trạng của ông ta vô cùng thoải mái.

“Phí lời lâu như vậy khiến tôi cũng mệt rồi! Nếu khối tập đoàn Phong Hạo các người vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy thì chiến một trận đi!”

Người trung niên kia cười lạnh, ngồi thẳng xuống một chiếc xe tăng, rồi chậm rãi điều khiển khẩu pháo đồng.

“Khai pháo!” Người trung niên ra lệnh một tiếng, lập tức duỗi bàn tay ra, định ấn lên chốt bắn.

“Ầm ầm!”

Đột nhiên, một tiếng chấn động lập tức vang trên bầu trời phía trên đám người.