Rể Quý Rể Hiền

Chương 3714






Chương 3716

Từ sau khi Cao Phong đến Tam Giác Vàng, lúc nào cũng cẩn thận từng chút một, cho đến bây giờ vẫn không buông thả tay chân, chân chính đánh một trận lớn.

Điều mà anh đang lo lắng trong lòng chính là chuyện này.

Lỡ như chỗ này có quân đội của cường quốc chiếm đóng, nếu như thường xuyên làm chỗ dựa cho bọn giặc cướp Nam Cương, như vậy bọn họ tuyệt đối không thể mạnh dạn làm việc được.

Lúc đó chuyện này chỉ là suy đoán của Cao Phong, bây giờ suy đoán này lại ứng nghiệm rồi.

“Tất cả mọi người hãy bỏ hết vũ khí trên tay mình xuống!”

“Lập tức bỏ hết vũ khí trong tay các người xuống, lui về phía sau!”

Lúc này, giữa phe cánh một trăm ngàn người đó, có một người trung niên biết nói tiếng Việt Nam bước ra, cầm loa phát thanh hướng về phía bên này hô to.

“Mẹ kiếp lùi về sa mạc! Là lừa hay là ngựa chúng ta cứ thử xem!”

Long Tuấn Hạo hơi nghiến chặt răng, hoàn toàn không có ý muốn lùi lại phía sau, càng sẽ không buông bỏ vũ khí nóng trong tay.

Lần này, khối tập đoàn Phong Hạo huy động toàn bộ lực lượng, mang theo toàn bộ tài sản.

Nếu như buông bỏ vũ khí, vậy sau này làm thế nào để đánh chứ?

Người mất vũ khí như hổ mất nanh nhọn, khi đó không thể đánh lại ai được.

“Đừng kích động, hỏi bọn họ trước đã.”

Liễu Tông Trạch đè lại cánh tay của Long Tuấn Hạo, lúc này bước lên.

“Vùng Nam Cương này là nơi không ai quản lí, các người muốn nhúng tay vào sao?”

“Tam Giác Vàng của chúng ta cũng không dưới quyền ai, chỉ có mấy người các người mà cũng đòi khống chế chúng ta?”

Liễu Tông Trạch tiến lên, nhẹ nhàng hỏi.

Anh ta muốn xem thái độ của đối phương sẽ như thế nào.

Khai chiến tùy tiện là chơi đùa với tính mạng anh em dưới trướng.

Huống hồ, vũ của đối phương cũng không kém cạnh gì của khối tập đoàn Phong Hạo cả.

Dù sao bọn họ cũng có cả nước chống đỡ cho, vũ khí đều là đồ chuyên dụng trong quân đội.

Đứng sau mười vạn người này là ba cường quốc lớn đó!

Sao có thể dễ dàng khai chiến được?

“Chuyện ở Tam Giác Vàng không liên quan gì đến bọn tôi.”

“Nhưng Nam Cương thì lại thuộc biên giới ba nhà chúng tôi.”

“Chúng tôi tất nhiên là không cho phép ở đây xảy ra đại chiến ảnh hưởng đến bọn tôi ở đây.”

Gã đàn ông trung niên kia mặt không đổi sắc, nói ra yêu cầu của bọn họ.

Kể ra thì cũng đúng.

Trên thực tế, ai mà không biết họ đang nâng đỡ cho mấy tên cường đạo Nam Cương?

Liễu Tông Trạch lạnh lùng nhìn những người này, trong nháy mắt đã mất đi hứng trò chuyện.

Nếu đã biết mục đích của bọn họ rồi thì nói thêm cũng vô nghĩa, chẳng được ích gì.

“Không thấy được người muốn thấy, bọn này sẽ không lui.”

Liễu Tông Trạch ngừng một chút, anh ta nói câu này là để thăm dò thái độ của bên kia.

“Những gì có thể uy hiếp đến thế lực của bọn tôi, bọn tôi quyết không dung túng.”

“Cho dù là an toàn hay nguy hiểm thì chúng tôi cũng có quyền trực tiếp nổ súng, giết hết các người!”

Gã đàn ông trung niên kia cười nhẹ, sau đó hơi hơi phẩy tay.

“Rắc… rắc… rầm!”

Lúc này mười vạn binh lính có tên tuổi giương súng lên, rút chốt, nhắm vào đám người Long Tuấn Hạo.

“Mẹ nó, tưởng bọn này sẽ sợ chắc!”

Long Tuấn Hạo cũng tự động nâng súng lên ngang hông, bất thình lình rút chốt.

“Rầm! Rầm!”

Ngay sau đó, hai mươi vạn binh lính Phong Hạo không chút do dự gì mà giương nòng súng.

Chiến, bọn họ cũng không ngại.

Nụ cười của gã trung niên kia không mất đi, gã lại vẫy tay.

“Pằng! Pằng!”

Hết khẩu bazooka này lại đến khẩu bazooka khác đối nghịch với xe tăng bọc thép chống đạn nháy mắt đã nằm dưới đất.