Rể Quý Rể Hiền

Chương 3710






Chương 3712

Long Tuấn Hạo hơi hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đức Khánh gắt gao.

Từ sau khi Đức Khánh đến nơi này, rất nhiều thế lực đều đã đi lùi về phía sau mấy bước, nhường lại vị trí của mình.

Bọn họ cũng không hề xem Đức Khánh là người lãnh đạo.

Mà là vì đám người này không muốn chịu tội oan ức thay cho Đức Khánh.

Nếu như nói về phương diện chiến đấu, có lẽ bọn họ thật sự không hề e ngại.

Nhưng người đầu tiên ra tay chắc chắn phải là Đức Khánh.

“Tôi không hề nhìn thấy Cao Kình Thiên.”

Đức Khánh đối mặt với Long Tuấn Hạo mấy giây, sau đó bình thản nói chuyện.

“Ông đây không muốn nói nhảm với ông làm gì.”

Long Tuấn Hạo nâng lên thanh cương đao lần nữa, trong mắt anh ta tràn ngập uy hiếp.

Trong lòng Đức Khánh chợt rét lạnh, ông ta có thể thấy rõ Long Tuấn Hạo quả thực không có ý muốn đùa giỡn.

“Hừ!”

Đức Khánh nhỏ giọng thở ra một hơi, sau đó cúi đầu nhìn xem thời gian một chút.

“Tôi nói thật, trước mắt tôi vẫn chưa bắt được cậu ta.”

“Cậu ta chạy vào rừng rậm nguyên thủy của Nam Cương, người của tôi đang đuổi theo giết chết cậu ta.”

“Nhưng trước mắt vẫn chưa có tin tức gì truyền về.”

Nhưng lời Đức Khánh quả thực là sự thât, nhưng mà chưa chắc Long Tuấn Hạo tin tưởng ông ta.

“Đi con mẹ ông!”

Long Tuấn Hạo trực tiếp chĩa thẳng mũi đao về phía trước, chỉ vào Đức Khánh chửi như tát nước.

Trong lòng Đức Khanh nổi lên cơn giận dữ, dõi mắt nhìn khắp khu vực Nam Cương này, có mấy người dám chỉ vào mũi ông ta mà mắng như vậy chứ?

Nhưng mà vì kết hoạch trong lòng kia, ông ta chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn lại.

“Lời tôi nói đều là sự thật cả, nếu cậu thật sự muốn tìm được Cao Kình Thiên, vậy thì bây giờ cậu cần phải đợi.”

“Nếu như mục đích của cậu là vì muốn khai chiến, vậy thì có nói nhiều đi nữa cũng vô ích thôi.”

Rốt cuộc thì Đức Khánh cũng không phải là kẻ trẻ người non dạ gì cả, chỉ nói có vài ba lời đã khiêu khích thành công quân đoàn của Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo trợn trừng mắt nhìn Đức Khánh, anh ta thật sự muốn ra lệnh khai chiến, trực tiếp san bằng luôn Nam Cương.

Nhưng mà tất cả những gì anh ta đã làm đều là vì tìm được Cao Phong trở về.

Nhưng mà nếu như làm như thế, Cao Phong liền có thể quay trở lại sao?

Mà càng quan trọng hơn chính là ngộ nhỡ Cao Phong đang ẩn núp ở chỗ nào đó của Nam Cương, lỡ bị ngộ thương mà chết thì phải làm sao bây giờ?

Long Tuấn Hạo không sợ hãi việc tiến đánh Nam Cương, cũng không sợ làm to chuyện này lên.

Nhưng mà bây giờ Cao Phong đang ở khu vực Nam Cương này, sống chết vẫn còn chưa nắm được, bọn họ vẫn chưa thấy được người của Cao Phong.

Cho nên, trong tình huống ném chuột sợ vỡ bình này Long Tuấn Hạo vẫn còn hơi e ngại.

“Nếu ông đã nói không thấy anh Phong của chúng tôi, có dám cho chúng tôi tiến vào lục soát thử không?”

Ánh mắt Liễu Tông Trạch hơi lóe lên, nhìn nhìn Đức Khánh mà hỏi.

“À, những người không phận sự không được phép bước vào doanh trại Đức Khánh của tôi.”

Đức Khánh cười lạnh lùng một tiếng, ngay lập tức đưa ra một câu trả lời từ chối cho Liễu Tông Trạch.

Đây là vấn đề liên quan đến thể diện và tôn nghiêm, chắc chắn ông ta sẽ không đáp ứng việc này.

“Không cần ông phải đồng ý, trước tiên ông đây sẽ giết chết các người, sau đó lại lục soát kỹ càng.”

“Để tôi xem đến lúc đó còn ai có thể cản được tôi.” Long Tuấn lại tiến lên phía trước một bước.

“À à, cậu tên là Long Tuấn Hạo đúng không?”

“Nếu như cậu muốn khai chiến thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải giả bộ thành cái vẻ anh em tình cảm sâu sắc như vậy chứ?”

“Ngay cả thủ lĩnh của mấy người đang ở đâu, mấy người cũng không biết, còn dám tùy tiện ra lệnh khai chiến sao?”

“Sao mấy người không suy nghĩ một chút đi, lỡ như thủ lĩnh của mấy người đang ở trong đội ngũ của tôi, sau khi khai chiến chẳng phải sẽ bị đạn pháo của cậu nổ một cái chết tươi sao?”