Rể Quý Rể Hiền

Chương 3707






Chương 3709

“Đức Khánh đâu? Làm sao mà ngài ấy vẫn chưa tới, muốn chúng ta chết thay à?” Kẻ trung niên cắn răng, trong lòng vô cùng khó chịu.

Mấy người đứng đầu các thế lực khác ở Nam Cương cũng không thấy dễ chịu. Chuyện này, vốn là do doanh trại Đức Khánh gây ra mà.

Hiện tại Phong Hạo người ta đã mang người tới rồi, Đức Khánh lại trốn không dám ra? Đây là có lí gì?

“Mau mau liên lạc với Đức Khánh, xem ông ta có cách gì.”

“Thật ra không được chúng ta cũng rút lui, cho dù chúng ta có rời khỏi Nam Cương thì ở bên Tây Vực cũng có thể tiếp tục sống sót.”

Mọi người cùng nhau bàn luận, cũng đang không ngừng liên lạc với bên Đức Khánh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ mấy phút này, có không ít thế lực từ phía Nam Cương đến đây lần nữa.

Vừa lúc bắt đầu bọn họ không dám trước hết đối đầu với khối tập đoàn Phong Hạo, nhưng mà là con người ai cũng có cái tâm lý hùa theo đám đông.

Thấy những người khác đều qua đó cả rồi, cho nên bọn họ cũng đều theo tới.

Số lượng giặc cường đạo từ phía Nam Cương không ngừng tăng vọt lên.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, số lượng người đã vượt quá mười ngàn người.

Mà rất nhanh con số đó đạt đạt đến mức ba chục ngàn, năm chục ngàn người rồi.

Từ khắp bốn phương tám hướng, bọn họ đều tập trung về hướng bên này với nhân số dày đặc.

Liễu Tông Trạch hơi hơi nheo mắt lại.

Không ngờ được, trước đó Cao Phong đã sử dụng mưu kế để chém giết không ít bọn giặc Nam Cương mà bọn họ lại vẫn còn nhiều người thư thế.

Nếu như không phải Cao Phong đã ra tay trước chém nhiều người như vậy rồi, e rằng số người bây giờ còn nhiều hơn nữa!

Mà Long Tuấn Hạo thì không để ý một chút nào cả, trầm tĩnh không nói một lời, lẳng lặng đợi chờ.

Mục đích của anh ta rất đơn giản.

Hôm nay, cho dù đối phương có bao nhiêu người đến đây đi chăng nữa, mặc kệ bọn họ có năm chục ngàn hay là một trăm ngàn, thậm chí là hai trăm ngàn, ba trăm ngàn người!

Chỉ cần không nhìn thấy được bóng dáng của Cao Phong thì anh ta liền muốn hạ lệnh tấn công.

Khoảng thời gian mười phút này trong thoáng chốc đã trôi qua hết.

Long Tuấn Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn tặc Nam Cương ở bên kia.

Lúc này bọn giặc Nam Cương đã có vô số người tụ lại chỗ này, nhân số cũng đã vượt qua mốc sáu bảy chục ngàn người.

Mặc dù bọn họ đến từ các thế lực khác nhau, nhưng mà lúc này đây giặc ngoại xâm Tam Giác Vàng đã xâm phạm, bọn họ cũng tạm thời đứng cùng một chiến tuyến với nhau.

Nhưng mà giữa các bên vẫn còn lại khoảng cách.

Muốn cùng nhau chỉ huy ư, đó là chuyện không thể nào.

“Đã đến giờ rồi, tôi vẫn chưa thấy người đâu cả.”

Long Tuấn Hạo chậm rãi nâng lên cương đao trong tay mình, biểu tình trên khuôn mặt anh ta cực kì kiên định.

Từ trong đáy mắt sâu thăm thẳm lại bùng lên lửa giận tầng tầng.

“Chúng tôi vẫn chưa thấy được anh Phong của mấy người!”

Tên đàn ông trung niên Nam Cương kia cắn chặt răng, vẫn còn giải thích một câu.

Là người của doanh trại Đức Khánh các người làm bùng lên trận chiến, không có quan hệ gì với chúng tôi cả.”

“Đúng thế, không có quan hệ gì với chúng tôi hết, mấy người đi tìm Đức Khánh đi.”

“Đừng có ức hiếp người quá đáng, có giỏi thì mày kêu Đức Khánh tự lại đây nhìn mày đi!”

Người đứng đầu các thể lực lớn nhỏ của bọn giặc Nam Cương mồm năm miệng bảy tranh luận.

“À… Khai chiến đi!”

Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng, sau đó anh ta trực tiếp vung mạnh cây chiến đao.

“Ầm! Vèo! Ầm! Đùng đoàng!”

“Vèo vèo vèo!”

Lúc mà chiến đao trong tay Long Tuấn Hạo rơi xuống, trong khoảnh khắc đó, pháo binh ở phía sau kìm nén đã lâu rồi, liền trực tiếp phóng ra hỏa tiễn trong tay.

Mười phát, hai mươi phát, năm mươi phát, hơn một trăm phát!