Rể Quý Rể Hiền

Chương 3689






Chương 3691

Thời gian từng giây từng phút lại trôi qua.

Năm giờ, chạng vạng tối.

“Có chuyện gì xảy ra với Đỗ Ngọc Minh rồi?”

“Vì sao lại không có tin tức gì truyền đến?”

Đức Khánh có chút đứng ngồi không yên, gác tay đi đi lại lại trong phòng.

“Thưa đại nhân Đức Khánh, Đỗ Ngọc Minh khi trước có truyền đến tin tức nói rằng, lại giết được năm tên tay sai của Cao Kình Thiên.”

“Nhưng mà bọn hắn trốn vào giữa rừng nguyên sinh Nam Cương, sau đó Đỗ Ngọc Minh mới dẫn người đuổi theo.”

“Từ đó trở đi đã không còn liên lạc được nữa.”

Một thanh niên mặc áo đen vội vàng trả lời.

Đức Khánh khẽ gật đầu, nói: “Cái khu rừng nguyên sinh đó, tất cả đều là cây đại thụ che trời, cành lá rậm rạp che khuất tầm mắt.”

“Một khi tiến vào bên trong, cũng sẽ không có tín hiệu.”

“Chẳng nghĩ tới, năng lực chạy trốn của Cao Kinh Thiên cũng không tệ, nhưng mà, ha ha…”

Trên khuôn mặt của Đức Khánh chầm chậm vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo.

Đỗ Ngọc Minh dẫn theo hơn ngàn người, cùng vây quét khắp nơi, mặc cho Cao Phong có mọc thêm một đôi cánh, cũng sợ là chạy trời không khỏi nắng!

Cho nên, việc bắt Cao Phong trở về, cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

“Tình hình bên kia Tam Giác Vàng thế nào rồi? Có động tĩnh gì hay không?”

“Hôm nay lão đại của khối tập đoàn Phong Hạo đã chết, bọn họ lại không làm chút gì đó ư?”

“Cho dù là giả bộ, cũng phải giả bộ đến đây chứ?”

Đức Khánh chậm rãi ngồi xuống ghế, khóe miệng lại nhếch lên thành một điệu cười lạnh lùng.

“Tôi nghe nói, khối tập đoàn Phong Hạo dẫn người đến Nam Cương, đưa thi thể của những người kia trở về.”

Người mặc áo đen khẽ gật đầu, sau đó báo cáo.

“Phụt, tại đây sao?”

“Gióng trống khua chiêng tới đây, thu dọn thi thể, sau đó cứ thế trở về?”

Đức Khánh bật cười khúc khích, trên mặt đều tràn đầy vẻ khinh thường.

Quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của ông ta!

Lão đại của khối tập đoàn Phong Hạo xảy ra chuyện, ấy vậy mà bọn họ không có lấy một chút thương tâm nào.

Nói không chừng, khối tập đoàn Phong Hạo ấy còn hy vọng Cao Phong chết sớm một chút ấy chứ?

“Còn không phải như vậy sao, kéo thi thể trở về.”

“Tôi còn nghe nói, tại nơi đóng quân của khối tập đoàn Vũ Nặc, hai bên đã xảy ra đánh chiến.”

“Khối tập đoàn Vũ Nặc này quả đúng là một con chó, người nào đi qua chỗ của bọn họ, bọn họ cũng phải cắn cho một phát.”

Tên mặc áo đen nói, trong giọng điệu còn mang đậm nét kinh thường và trào phúng.

“Ha ha ha, cái tập đoàn Vũ Nặc này, đây là muốn nhân lúc cháy nhà lại đi hôi của à?”

“Bảo sao anh ta vì cái gì mà vẫn chưa đưa vũ khí tới cho chúng ta, thì ra là còn muốn đánh với khối tập đoàn Phong Hạo một trận?”

“Được! Ta tuyệt đối ủng hộ!”

“Lúc này khối tập đoàn Phong Hạo đã như là rắn mất đầu, đúng là thời điểm thích hợp để lợi dụng.”

“Đợi lát nữa liên hệ với khối tập đoàn Vũ Nặc bên kia, để cho bọn họ tối nay, tập kích doanh trại của khối tập đoàn Phong Hạo.

“Bằng không, lập tức trả lại hết vũ khí cho chúng ta.”

Đức Khánh cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy tự tin.

Lúc này, ông ta muốn lập tức nắm gọn Cao Phong vào trong lòng bàn tay.

Hơn nữa, cuộc chiến ở bên kia Tam Giác Vàng, cũng là do một câu nói của ông ta mà bùng nổ.

Trong tình huống như vậy, ông ta không tự tin mới là lạ.

“Vâng, đại nhân Đức Khánh, tôi đã hiểu.”

Người mặc áo đen lúc này đã nhận lệnh rời đi.

“Ha ha ha!”