Rể Quý Rể Hiền

Chương 3683






Chương 3685

Long Tuấn Hạo nhìn thật sâu vào trong ánh mắt tên thanh niên, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không quan tâm cái gì mà Ông Trần với không Ông Trần, nếu các người dám nói dối ông đây dù chỉ một chút, ông đây sẽ cho các người biết cái gì gọi là trả giá thê thảm.”

“Ông đây không tin lời các người nói đâu! Viễn Kim, dùng tốc độ nhanh nhất hạ lệnh cho ba nghìn binh lính, đến nơi anh Phong xảy ra chuyện, hỏi rõ tình hình!”

“Tôi nói cho các người biết, tốt nhất là không nên giấu diếm tôi bất cứ điều gì, cũng cầu nguyện rằng anh Phong của tôi không xảy ra chuyện gì.”

‘Nếu không, tôi, Long Tuấn Hạo cùng Việt Nam không có nửa điểm liên quan!’

Long Tuấn Hạo hạ giọng nói, rồi trực tiếp xoay người chạy về phía xe.

Hai thanh niên vội vàng bước tới, hét lớn: “Anh Hạo, anh đừng có kích động, Giáo quan Cao trước khi rời đi đã tự bại lộ thân phận. Anh ấy còn nói…”

Nhưng họ còn chưa kịp dứt lời thì Long Tuấn Hạo đã giẫm một cước đạp chân ga, âm thanh động cơ đè ép giọng nói của họ xuống.

Liễu Anh Trạch, cùng đám người Nhậm Viễn Kim ngay lập tức đuổi theo.

Đoàn xe một đường chạy như bay chẳng mấy chốc đã đến đường biên giới.

Lúc này, ở bên kia đường biên giới, bọn cường đạo Nam Cương lại khiêu khích thêm một trận rồi thu dọn thi thể người của mình rời đi.

Mà xác của vô số chiến sĩ Vũ Nặc cứ như vậy phơi bày trong không khí.

Ông Trần đã đặc biệt ra lệnh mang hết tất cả thi thể của những chiến sĩ Vũ Nặc trở về bên trong biên giới.

Những chiến sĩ này đã tử trận vì tôn nghiêm của Việt Nam không được để xương cốt của họ phơi thây nơi hoang dã.

Mà lúc này, những người chiến sĩ đang làm việc này.

“Đùng đùng đùng đùng!”

Đúng lúc này, một loạt tiếng súng dồn dập vang lên.

“Con mẹ nó! Đừng nhúc nhích người anh em!”

“Vù vù vù!”

Đoàn xe chạy nhanh như bay tiến đến, không đợi xe bình ổn, Long Tuấn Hạo đã trực tiếp nhảy xuống.

Những chiến sĩ biên giới này nghiến chặt răng, nghĩ đó là bọn cường đạo Nam Cương nên chỉ có thể quay đầu quay về hướng biên giới.

“Phốc!”

Sau khi Long Tuấn Hạo cùng Liễu Tông Trạch xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, trong đầu trời đất quay cuồng liền phốc một tiếng rồi ngã xuống đất.

Đưa mắt nhìn xung quanh, một mảnh thi thể nằm lung tung bừa bộn khắp trên mặt đất.

Tất cả đều là chiến sĩ Vũ Nặc, ước chừng có hơn một nghìn người.

Máu đỏ đầy đất, mùi máu tươi nồng nặc không ngừng phiêu tán ra xung quanh.

Hơn một ngàn cổ thi thể cứ thế này nằm tứ tung trên đất, máu me bê bết khắp người, vết thương ngổn ngang.

Có nhiều người vẫn trừng lớn mắt nhìn, chết không nhắm mắt.

“Bộp!”

Long Tuấn Hạo chậm rãi bò dậy, rồi cứ như vậy mà quỳ trên mặt đất không nói một lời.

Hai gối quỳ trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy.

Mà Nhậm Viễn Kim và ba ngàn chiến sĩ khác cũng trợn tròn mắt, tất cả đều xuống xe bảo trì trầm mặc.

Một bầu không khí thê lương lan tràn trong nháy mắt.

Những người chiến sĩ bên trong đường biên giới cũng nhìn thấy đám người Long Tuấn Hạo không phải là bon cướp Nam Cương, nên lần lượt từ trong biên giới bước ra.

“Hức! Hức!”

Long Tuấn Hạo hai đầu gối quỳ xuống đất, nước mắt thi nhau rơi xuống, sau đó dùng hai gối không ngừng chậm chạp di chuyển trên mặt đất.

“Cao Nam? Văn Phó… Bình Phàm, Lão Hùng… Chết tiệt mẹ các cậu, các cậu, cứ như vậy rời đi?”

“Các cậu bỏ ông đây ở lại rồi đi vậy sao?”

Long Tuấn Hạo nước mắt chảy giàn giụa, lật xem thi thể từng người từng người một trên mặt đất.

Bên cạnh là những gương mặt quen thuộc.

Khi Long Tuấn Hạo mới đến Tam Giác Vàng, anh ấy đã thành lập một đội của riêng mình và gây dựng một mảnh thiên hạ.