Rể Quý Rể Hiền

Chương 3681






Chương 3683

Liễu Tông Trạch liền trừng to mắt cứ như vậy nhìn Nhậm Viễn Kim, trong đầu có vô số ý nghĩ nhanh chóng hiện lên.

“Phía nam, tiếng súng… Phía nam…”

“Xong rồi! Hỏng rồi! Xong rồi!”

Liễu Tông Trạch hạ giọng nói, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệt, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

“Khốn khiếp, Tôn Trạch, cậu sao thế Tông Trạch!”

Long Tuấn Hạo kinh hãi hét lên một tiếng, đưa tay đỡ Liễu Tông Trạch.

Thế nhưng Liễu Tông Trạch lúc này toàn thân như mất hết sức lực, muỗn giãy dụa đứng lên cũng căn bản không thể đứng dậy nổi.”

“Tuấn Hạo! Xong rồi! Xảy ra chuyện rồi, xong rồi!”

Liễu Tông Trạch rõ ràng là đã vứt bỏ chuyện giãy dụa cứ như vậy ngồi dưới đất trừng to mắt quát lên.

“Xảy ra chuyện… xảy ra chuyện gì chứ? Cậu mẹ nó đang nói gì vậy?”

Long Tuấn Hạo một tay đỡ tay Liễu Tông Trạch, vẫn là không hiểu được Liễu Tông Trạch đang có ý gì.

Liễu Tông Trạch cắn chặt răng mạnh mẽ gượng đứng lên.

“Các chiến sĩ ở biên giới Việt Nam căn bản không có khả năng sử dụng vũ khí nóng!”

Giữa họ và bọn cường đạo Nam Cương tuyệt đối không có khả năng nổ ra chiến tranh!”

“Bởi vì bọn họ đại biểu cho cả nước Việt Nam, cậu nghĩ thử xem, còn có ai có thể nổ súng chứ!

Liễu Tông Trạch rống to một tiếng, Long Tuấn Hạo đứng ngay tại chỗ đờ người ra.

Vô số ý nghĩ, không ngừng xẹt qua đầu Long Tuấn Hạo cùng Nhậm Viễn Kim trong nháy mắt.

Cao Phong dẫn người đi về hướng phía nam…

Mà tiếng súng lại vang lên từ phía nam.

Hiện giờ tình hình đã cực kỳ rõ ràng.

Tam Giác Vàng, Cao Phong khó gặp địch thủ.

Còn lại hai trận doanh lớn là bọn cường đạo Nam Cương cùng các chiến sĩ biên giới Việt Nam.

Mà bọn cường đạo Nam Cương cùng các chiến sĩ biên giới không có khả năng nổ ra tranh đấu, vậy chỉ còn lại một khả năng…

“Douma!!”

Long Tuấn Hạo hét lên một tiếng kinh hãi, xoay người đi đến chiếc xe.

Anh ta phải đi tìm kiếm Cao Phong.

“Mau! Triệu tập hết tất cả các chiến sĩ Vũ Nặc, cùng nhau đi đến Nam Cương.”

Liễu Tông Trạch lúc này cũng không quan tâm đến bình tĩnh cái gì nữa, lập tức hạ lệnh.

“Anh Hạo, bên ngoài có hai người đến đây!”

Ngay lúc này bên ngoài cửa lớn doanh trận báo cáo một tiếng khiến cho Long Tuấn Hạo trong nháy mắt dừng bước.

“Ai?”

Long Tuấn Hạo lúc này chạy nhanh ra bên ngoài xem.

Liễu Tông Trạch cùng Nhậm Viễn Kim cũng trừng to đôi mắt điên cuồng chạy ra bên ngoài.

Nhịp tim của ba người bọn họ lúc này đều đang đập mạnh kinh hoàng.

Rất nhanh ba người đã ra tới ngoài cửa lớn của doạnh trận.

Hai tên thanh niên mặc quần áo của bọn cường đạo Nam Cương đứng ở chỗ này.

“Douma chết tiệt!”

Long Tuấn Hạo không nói hai lời, trừng mắt bước lên đánh thẳng một quyền.

“Anh Hạo đừng kích động, đừng kích động!”

Hai tên thanh niên vội vàng tránh về sau, nói tiếng Việt Nam cực kỳ lưu loát.

Long Tuấn Hạo mở to mắt nhìn, mạnh mẽ nhịn xuống, trợn mắt nhìn hai tên thanh niên.

“Anh Hạo, bọn em là người Việt Nam!”

Hai thanh niên lập tức lấy ra giấy chứng nhận của chính mình đưa đến trước mặt Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo nhìn thoáng qua rồi nói: “Các người đang làm gì thế hả?”

“Anh Hạo nói ngắn gọn là Giáo quan Cao gặp chuyện không may rồi.” Môt tên thanh niên ngay lập tức nói.

Lời này vừa nói ra, Long Tuấn Hạo cùng Liễu An Trạch bọn họ trái tim chợt nhắc trong cổ họng, ánh mắt cũng trừng lớn nhìn theo.

“Nói!”

Long Tuấn Hạo cắn răng cấp bách hỏi.