Rể Quý Rể Hiền

Chương 367




Nhìn thấy Kim Tuyết Ngọc chạy đi như một con bướm, Cao Phong và Kim Tuyết Mai nhìn nhau lắc đầu bất lực.

Từ lâu đã nghe nói suối nước nóng Tinh Dẫn Tuyền nước trong vắt, xung quanh hồ còn trồng mấy loại cây có màu ngọc bích.

Phong cảnh vô cùng dễ chịu và sảng khoái.

Trong bể suối nước nóng khổng lồ vang lên những tiếng cười sảng khoái.

Cao Phong không muốn thay quần áo mà xuống nước luôn, dù sao trên người anh ta vẫn còn vết thương.

Nhưng vì không chịu nổi tiếng lải nhải của Kim Tuyết Mai nên anh ta đành phải đi thay quần bơi.

Khi Cao Phong mặc chiếc quần bơi bước ra khỏi phòng thay đồ khiến cả Kim Tuyết Ngọc lẫn Trần Lập Đông đều bất ngờ.

Kim Tuyết Ngọc nhìn băng quấn quanh người Cao Phong, trong mắt không khỏi lóe lên một tia ân hận và có lỗi sâu sắc.

Kim Tuyết Mai vỗ nhẹ vào lưng Kim Tuyết Ngọc rồi bước đến nắm tay Cao Phong.

Những người như Trần Lập Đông hay Trần Miên Như đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước thân hình của Cao Phong.

Các khối cơ đầy đặn và góc cạnh, như được sắp xếp theo từng khối và một trật tự nhất định, trông vô cùng quyến rũ và còn có cảm giác uy quyền.

Không ai nghĩ một Cao Phong khi mặc quần áo trông gầy gò, ốm yếu lại có dáng người hoàn mỹ như vậy.

Có một câu nói, khi mặc quần áo trông gầy nhưng chưa chắc khi cởi quần áo thì không có cơ bắp!

“Đi thôi, đi thôi! Sau khi ngâm suối nước nóng, còn phải chơi nhiều trò nữa đấy.” Trần Lập Đông cười nói.

Mọi người đều đi về phía suối nước nóng, khi nhìn thấy dòng suối trong xanh, bọn họ vô cùng phấn khích.

Một số cô gái như Trần Miên Như đều mặc đồ bơi, họ đều muốn khoe đường cong cơ thể mình.

Thế nhưng Kim Tuyết Ngọc và Kim Tuyết Mai lại mặc hai bộ đồ bơi vô cùng bảo thủ.

Cao Phong nằm trên ghế dài bên cạnh suối nước nóng, mỉm cười nhìn Kim Tuyết Ngọc đang chơi đùa ở đằng xa.

Trong suối nước nóng có quá nhiều người, mà lại có nhiều cô gái mặc bikini mỏng tang, những bông hoa đủ màu đua nhau khoe sắc.

Kim Tuyết Mai ngồi bên bờ hồ cùng Cao Phong, cô đung đưa đôi chân trắng nõn của mình trong nước.

Sóng nước lăn tăn, phản chiếu gương mặt quyến rũ của Kim Tuyết Mai.

“Người ta đến đây để ngâm nước nóng, còn em thì lại tới đây để ngâm chân?” Cao Phong cười nói.

“Cắt! Anh đừng nói nữa được không? Nhiệt độ nước rất thoải mái, anh có muốn thử không?” Kim Tuyết Mai hỏi Cao Phong.

Cao Phong khẽ lắc đầu, nằm trên ghế dựa, thoải mái nhắm mắt lại.

Đã rất lâu rồi anh ta mới được thư giãn như vậy. Ở đằng xa, Kim Tuyết Ngọc vui vẻ chơi đùa với vài cô gái khác.

“Nhìn Tuyết Ngọc kìa, ở đây có quá nhiều người sẽ không an toàn.” Cao Phong nhắc nhở.

“Em ấy đã lớn rồi và có thể tự chăm sóc bản thân.” Kim Tuyết Mai gật đầu nói.

Ngoại hình của các cô gái như Kim Tuyết Ngọc hay Trần Miên Như đều thuộc dạng cực chuẩn.

Khi họ đùa nghịch đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của một vài người đàn ông.

Nhưng rồi nhìn thấy Trần Lập Đông và một vài chàng trai ở đó, bọn họ liền từ bỏ ý định muốn bắt chuyện.

Tuy nhiên có một số người vẫn cố ý đụng chạm qua bên đấy nhưng giả vờ là vô ý.

Những thanh niên trẻ này cả người đều xăm đầy hình rồng hình hổ.

Thấy ánh mắt ác ý của những thanh niên này, Cao Phong lập tức ngồi thẳng dậy, định gọi Kim Tuyết Mai lại.

“Haha, nhìn lòng bàn tay tôi nè!” Trần Miên Như cười cười, rồi lấy tay hất nước vào người một cô gái khác.

“Ào!”

Nước không chỉ tạt vào người cô gái đó mà còn trúng vào người một nam thanh niên xa lạ. Mà thanh niên này là một trong số những người trẻ tuổi kia. Không khí đột nhiên trở nên im lặng, Trần Miên Như có chút xấu hổ.

Trên thực tế, ở một nơi như thế này, việc tạt trúng nước vào người gần đó là chuyện bình thường. Nhưng rõ ràng những thanh niên này từ đầu đã có ý đồ xấu với bọn họ.

Đang lo lắng không biết bắt chuyện như thế nào lại bị Trần Miên Như đáp lại như vả vào mặt, như vậy làm sao bọn họ có thể cười được nữa chứ?

“Ý của cô là tôi tự tát nước vào mặt chính mình?” Người thanh niên bình tĩnh hỏi lại.

Trần Miên Như sửng sốt trong giây lát, sau đó tính cách cáu kỉnh, chảnh chọe của cô ấy đều bộc lộ rõ, cô ấy cau mày nói: “Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là lỡ tạt trúng một chút nước thôi, việc gì phải làm to chuyện lên như thế?”

“Aha, nếu hôm nay cô thành tâm xin lỗi tôi về chuyện này, tôi liền có thể bỏ qua! Nhưng cô đã tạt nước lên người tôi rồi còn đổ lỗi cho tôi?” Người thanh niên nói xong còn chuẩn bị đến gần bắt lấy Trần Miên Như.

“Này, anh bạn đừng hấp tấp, có gì cũng đừng động tay động chân chứ, cần giải quyết chuyện gì thì cứ việc nói đi.” Một cậu bạn khác tiến lên ngăn lại.

“Cút! Không phải chuyện của cậu.”

Người thanh niên đẩy cậu bạn đó sang một bên rồi vươn tay bắt lấy cánh tay Trần Miên Như.

“Nào, cô đến đây giải quyết chuyện này cho xong với tôi đã!”

“Anh buông tôi ra! Thả tôi ra!” Trần Miên Như cố gắng muốn thoát khỏi người anh ta. Khi nhìn đến canh nước này Cao Phong khẽ nhíu mày, anh ta cũng không biết rốt cuộc chuyện này ai đúng ai sai. Nhất định người thanh niên đó không có ý đồ tốt! Nhưng Trần Miên Như lại quá kiêu ngạo nên chuyện này từ bé xé ra to là chuyện bình thường.

Trần Lập Đông và một số người khác muốn đến gần để ngăn anh ta lại, nhưng một số người bạn của nam thanh niên kia lại bước ra ngăn cản, nhìn chằm chằm vào bọn họ nên họ cũng không dám đến gần. Ngay sau đó, Trần Miên Như bị kéo đến phần nước sâu, mà Trần Lập Đông cũng đi theo sau.

Những du khách khác ở suối nước nóng đều đổ dồn ánh mắt nhìn bọn họ, hàng trăm cặp mắt đều nhìn theo.

“Nhận lỗi đi!” Người thanh niên nhìn chằm chằm Trần Miên Như nói.

“Anh bạn, cô ấy là con gái của Công ty giải trí Tinh Vũ, còn nhà tôi là Tập đoàn vật liệu xây dựng Tiết Chí, tất cả đều ở gần đây, mong cậu cũng cho chúng tôi chút thể diện!”

Bàng Miểu Nhã đến muốn làm hòa.

Những người ở trong suối nước nóng đều vô cùng ngạc nhiên sau khi nghe Bàng Miểu Nhã nói xong.

Xét cho cùng, hai công ty này cũng khá nổi tiếng.

Tuy rằng ở thành phố Hà Nội cũng không quá nổi tiếng nhưng ở ngoại thành vẫn khá nổi tiếng.

“Công ty giải trí Tinh Vũ? Tập đoàn vật liệu xây dựng Tiết Chí? Cô có mưu tính gì!

Cút ngay!”

Vậy mà nam thanh niên không chừa mặt mũi cho Bàng Miểu Nhã.

“Bốp!” Một cái tát trực tiếp rơi vào mặt Bàng Miểu Nhã.

“Anh không biết Tập đoàn vật liệu xây dựng Tiết Chí à?” Bàng Miểu Nhã che mặt, kinh ngạc hét lớn.

“Vậy cô có biết Vạn Gia Hưng Thịnh không?” Người thanh niên liếc nhìn Bàng Miểu Nhã hỏi.

Vạn Gia Hưng Thịnh nói xong, mọi người trong suối nước nóng chìm vào trong im lặng trong chốc lát.

Người ở đất Hà Nội này ai mà không biết Vạn Gia Hưng Thịnh ở khu vực ngoại ô cơ chứ!

Trên danh nghĩa là một công ty anh ninh nhưng thực ra là một công ty xã hội đen lớn nhất vùng ngoại ô phía Tây thành phố này!

Nghe nói Vạn Gia Hưng Thịnh còn liên quan đến thế lực ngầm lớn nhất thành phố Hà Nội, công ty an ninh Hắc Hổ.

Rồng mạnh không trấn áp được rắn núi, công ty nào ở thành phố Hà Nội muốn khởi nghiệp yên ổn mà không đến Vạn Gia Hưng Thịnh nhờ vả?

Dù tập đoàn vật liệu xây dựng Tiết Chí có chút tiếng tăm, nhưng đối mặt với Vạn Gia Hưng Thịnh thì vẫn không là gì cả.

“Tôi tên là Vương Nhất Phi, là ông chủ của Trương Khải.”

“Bây giờ, cô đã biết sự chênh lệch giữa chúng ta chưa, nếu biết rồi thì thành thật nhắm mắt lại cho tôi.” Người thanh niên chế nhạo nói.

Bàng Miểu Nhã lập tức ngậm miệng lại, cúi đầu không nói gì.

“Tôi nói cho cô biết, hôm nay tất cả đều phải xin lỗi tôi, rồi tôi mới suy nghĩ xem có nên chấp nhận hay không chấp nhận lời xin lỗi của côi”

Vương Nhất Phi vẫy tay và vô cùng ngạo mạn nói.

Trân Miên Như trông có vẻ vô cùng căng thẳng, cô ấy không ngờ rằng mình lại chọc tức người của Vạn Gia Hưng Thịnh!

“Lập Đông, em đi tìm anh rể, anh ấy quen biết nhiêu người.” Kim Tuyết Mai kéo tay Trân Lập Đông dặn dò nói.

Ngay cả khi Cao Phong không ở bên cạnh, Vương Nhất Lâm cũng không dám khinh thường, có thể tưởng tượng tên tuổi Cao Phong đã mang lại cho anh ta chấn động lớn như thế nào.

Dù sao thì anh ta thực sự không muốn trải qua đêm đó một lần nữa.

Trong suối nước nóng.

Khoảng hai mươi phút sau, hai ba thanh niên mặc quần áo cực kỳ chỉnh tê đi về phía bên này.

Người thanh niên phía trước có kiểu tóc cầu kỳ, tóc nhuộm màu xám bà ngoại, quần áo hàng hiệu.

“Cậu Hiển!” Trân Lập Đông vội vàng chào hỏi.

“A, người đó không phải là cậu ấm Tả Vinh Hiển của tập đoàn Vương Lợi sao?”

“Đúng vậy, ở ngoại ô phía tây thành phố, tập đoàn Vương Lợi cũng rất nổi tiếng.”

“Không nghĩ đến người kia còn có thể quen biết Cậu Hiển, quả thực có chút bản lĩnh!