Rể Quý Rể Hiền

Chương 3657






Chương 3659

Liều mạng xem đạn của anh nhiều hơn hay đạn của tôi nhiều hơn, người của anh nhiều hơn hay người của tôi nhiều hơn.

Đám người Cao Phong đã không còn lại bao nhiêu đạn nữa.

Căn bản nếu xét về số người giao chiến, bọn họ khó mà chống lại được ba ngàn người trước mặt kia.

Hơn nữa chuyện khiến Cao Phong càng lo lắng hơn nữa, đó chính là nơi bọn họ giao chiến thuộc địa phận thuộc Nam Cương.

Ngộ nhỡ lại có cường đạo từ Nam Cương đến, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ lại tiếp tục gặp nạn cho mà xem.

“Đoàng! Đoàng!”

Hai bên không ngừng nổ súng.

Dưới tình cảnh chênh lệnh cực lớn về số người như thế này, kẻ địch không ngừng áp đảo bọn họ.

Cao Phong chỉ dẫn theo một ngàn người, nhưng cũng không ngừng nổ súng tấn công lại.

“Pằng pằng!”

Một người binh sĩ kế bên Cao Phong bị trúng một viên đạn ở vai.

“Con mẹ nó, nhắm cũng chuẩn lắm đấy!”

Người binh sĩ này nghiến chặt răng, nhịn cơn đau, tiếp tục nổ súng.

“Đùng đùng đùng đùng!”

Hai viên đạn nữa lại bắn tới, suýt chút nữa một trong số đó đã trúng vào động mạch chủ ở cổ của anh ta rồi.

“Xì! Xong rồi, cái này, thật sự là xong mẹ nó rồi.”

Người chiến sĩ cắn chặt răng, sau đó ném súng cho người kế bên.

Dựa cổ xuống một dưới, máu ở cổ không ngừng tuôn ra.

“Người anh em, cố chịu đựng!”

Cao Phong trừng to đôi mắt, vươn tay kéo anh ta một cái.

“Phù! Anh Phong, em không sao đâu, từ nhỏ em đã không có cha không có mẹ, đã lang thang quen rồi.”

“Những năm nay cũng luôn là một kẻ hành động bừa bãi, phiêu bạt khắp nơi.”

“Những ngày tháng ở Phong Hiên là những ngày tháng vui vẻ nhất đối với em, chí ít từ trước đến giờ anh và anh Long vẫn chưa từng đối xử tệ với tụi em.”

“Đáng giá! Đáng giá mà! Ha ha!”

Người chiến sĩ này bỗng nhiên hét to lên một tiếng, sau đó trực tiếp xông đến trước mặt Cao Phong như một chú hổ.

“Đùng đoàng đùng đoàng đùng đoàng!”

Vài viên đạn khác lại bắn đến, tất cả đều trúng vào người anh ta.

Người chiến sĩ này trừng to mắt, còn dùng toàn bộ sức lực của mình bò lên thi thể của tên cường đạo từ Nam Cương đến trước mặt Cao Phong, sau đó cắn chặt răng ôm lấy anh rồi từ từ nhắm mắt lại.

Kể từ đó, chiều cao thật thấp của vật che chắn trước mặt Cao Phong lại có thêm một thi thể nữa, chiều cao tăng lên gấp đôi.

“Hô! Hô! Xin lỗi, tôi không nên xúc động mà đi qua đây.”

“Tôi chỉ nghe thấy tiếng súng ở bên này, tôi…”

Vỗn dĩ Cao Phong còn tưởng rằng, khoảng thời gian trải qua những rèn luyện cực khổ trên chiến trường, anh đã luyện ra được một trái tim cứng rắn như sắt đá.

Nhưng lúc này anh mới phát hiện, đối mặt với cái chết của người bên cạnh, căn bản anh chẳng thể nào thờ ơ, không động lòng một chút nào được.

“Anh Phong, không thể chống lại nổi, bọn chúng đang không ngừng áp sát về phía trước.”

Một chiến sĩ vừa nói xong, cũng bị trúng hai phát súng.

Một viên đạn trong số đó bắn vào ngực anh ta, máu tươi bắn ra.

Anh ta chậm rãi cúi đầu xuống, sờ lên ngực một cái, trong phút chốc bàn tay đã bị nhuộm máu đỏ.

“Mẹ! Người anh em, hãy nhớ đốt nhiều giấy tiền vàng mã cho tôi đấy nhé.”

“Con mẹ nó chứ, cũng đi trước một bước rồi!”

Người chiến sĩ này nói xong cũng như một chú hổ, xông lên những thi thể của những cường đạo từ Nam Cương trước mặt.

Mặc dù chết cũng phải dùng cơ thể của mình để đổi lại sự sống của các anh em, làm vật che chắn dù chỉ có thể đỡ một tấc cũng được!

“A! Bắn cho tôi! Bắn hung hăng vào cho tôi!”

Đôi mắt ửng đỏ của người thanh niên trẻ tuổi gào thét điên cuồng, hung hăng bóp lấy còi súng trong tay.