Rể Quý Rể Hiền

Chương 3644






Chương 3646

“Anh Phong, em hiểu rồi.”

“Người của chúng ta, nhất định sẽ không bao giờ thành như vậy.”

Nói xong Liễu Tông Trạch dừng lại vài giây, lại nói tiếp: “Chỉ cần anh lãnh đạo chúng em, chúng ta nhất định không bao giờ trở thành xác chết dưới chân kẻ khác.”

Cao Phong gật đầu, uống cạn ly rượu vang trong tay.

Liễu Thiên Trạch nói chuyện với Cao Phong một lát, rồi ra khỏi đài quan sát.

Còn lại Cao Phong, anh lấy điện thoại cố định bên cạnh, thử quay số.

“Quả nhiên, thiết bị làm nhiễu này chỉ có thể làm nhiễu trong phạm vi độ cao từ 5m trở xuống.”

Cao Phong tự nhủ, đồng thời bấm một dãy số để gọi.

“Cao Phong, trận chiến này thế nào?”

Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Đức Khánh lập tức vang lên.

“Khối tập đoàn Hạo Phong sắp bị tôi đập tan rồi, bọn họ chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng.”

“Cho tôi mượn thêm ba mươi nghìn người nữa, tôi sẽ xử lý họ.”

Cao Phong dừng lại một chút, trịnh trọng nói.

“Cái gì? Vẫn chưa giải quyết xong sao?”

Đức Khánh nghe xong vô cùng sửng sốt, trừng mắt hỏi.

“Vẫn chưa, gần xong rồi.”

Lúc này Cao Phong cũng không muốn giải thích với Đức Khánh quá nhiều, chỉ khẽ nói.

“Cao Phong, cậu đang chơi tôi à?”

“Tôi đã cho cậu ba mươi nghìn người, cậu lại từ chỗ khác tách ra gần ba vạn người nữa.”

“Gần sáu mươi nghìn người trong tay cậu, cậu vẫn không xử lý được khối tập đoàn Hạo Phong?”

Đức Khánh tức giận, đập rầm xuống bàn.

Khóe miệng Cao Phong nhếch lên một nụ cười giễu cợt, không hề có sự tức giận, mà chỉ nhìn về phía xa xăm.

Phía Nam!

Chắc hẳn bây giờ, trong doanh trại của mình, Đức Khánh đang đập bàn nhỉ?

“Ngài Đức Khánh, khối tập đoàn Hạo Phong rất mạnh, chuyện này không thể trách tôi được.”

Cao Phong tự châm cho mình một điếu thuốc, khẽ nói.

“Trước đây chẳng phải cậu đã cam đoan với tôi sao?”

“Ta thật là kẻ ngốc, vậy mà lại cho cậu mượn binh lính, cậu biết tẩy não hả?”

Đức Khánh lúc này vô cùng tức giận, không cần quan tâm đến hình tượng của mình mà ra sức chửi bới Cao Phong.

Cao Phong thong thả rít một hơi thuốc, vẫn không hề có chút tức giận.

Hôm kia đã giết mười ba nghìn tên cường đạo Nam Cương, tối qua giết và bắt giam gần sáu vạn tên nữa.

Tổng cộng khiến bọn cường đạo Nam Cương mất đi hơn bảy mươi nghìn binh lính.

Để bọn họ chửi vài câu, thì đã sao?

Nếu như bọn họ lại để Cao Phong giết thêm bảy mươi nghìn binh binh nữa, Cao Phong đứng trước mặt để bọn họ chửi cũng được.

“Ngài Đức Khánh, đây là chuyện ngoài ý muốn, ngài bớt giận.”

“Chủ yếu là do khối tập đoàn Hạo Phong đột ngột tấn công, đừng nói chúng tôi là lũ rác rưởi, lúc đó những người ông phái tới đòi uống rượu, không cho uống rượu thì sẽ đi gây lộn.”

“Tôi chẳng còn cách nào khác đành phải đưa rượu cho bọn họ uống. Đúng lúc đó thì người của khối tập đoàn Hạo Phong đến.”

“Nếu lực lượng không đủ, chắc chắn sẽ tổn thất rất lớn.”

“Nhưng dưới sự chỉ đạo của tôi, mặc dù cũng bị tổn hại một chút, nhưng cuối cùng tôi cũng đánh đuối được khối tập đoàn Hạo Phong.”

Cao Phong bình tĩnh, trịnh trọng nói.

Đức Khánh nghe những lời đó, cơn giận từ từ lắng xuống.

Cần phải dùng chút thủ đoạn để dạy cho Cao Phong một bài học.

Hiện tại, vì người của ông ta không nghe quản giáo, rồi bị khối tập đoàn Hạo Phong giết hại, ông ta chỉ đành nuốt cơn tức giận xuống bụng.

“Được. Cậu gửi tất cả những người còn lại cho tôi.”

“Còn nữa, những vũ khí trước đây tôi đã gửi cho cậu, cũng gửi hết lại cho tôi.”