Rể Quý Rể Hiền

Chương 3626






Chương 3628

Mấy người sĩ quan phụ tá đứng phía sau anh đều nhìn anh đến ngơ ngác.

Đây là anh Cao Phong của bọn họ đây sao?

Đây có còn là anh Phong không nói một lời mà điên cuồng chém giết hàng triệu người sao hả?

Chợt cảm thấy lúc này anh Phong đã buông lỏng trạng thái mình xuống thấp đến phi thường, một dáng vẻ cứ để người Nam Cương cầm đầu đi.

“Mấy anh em có thể đến giúp đỡ, tập đoàn Vũ Nặc chúng tôi vô cùng vui mừng.”

“Cơm nước đã được chuẩn bị sẵn ở bên trong căn cứ rồi, sau khi chúng ta ăn xong, có thể trực tiếp tiến đánh khối tập đoàn Phong Hạo.”

Nụ cười trên mặt Cao Phong vẫn không thay đổi, còn tiến lên phía trước chào hỏi mọi người.

Nhiều chiến sĩ Nam Cương, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Cao Phong như vậy cũng mất đi sự hứng thú muốn khiêu khích đối phương.

Đám người kia hừ lạnh một tiếng, rồi đi vào trong căn cứ.

“Anh Phong, anh không tức giận sao?”

“Những người đó quá ngạo mạn, còn nói chúng ta đều là phế vật.”

“Sao em nhìn dáng vẻ của anh chẳng hề tức giận tí xíu nào vậy?”

Sau khi đợi đám người đó đi vào trong căn cứ, một sĩ quan phụ tá không phục, lên tiếng.

“Tức giận à? Tại sao lại phải tức giận?”

“Tôi không muốn như thế nữa, cũng sẽ không tức muốn chết nữa đâu.”

Cao Phong lạnh nhạt nở nụ cười, trên gương mặt mang theo một vẻ nói đùa dí dỏm.

Không sai.

Nhưng kẻ xâm lược từ Nam Cương này, mỗi người một tính, trong mắt của anh đều đã trở thành một đám người chết cả rồi.

“Nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu.” Sĩ quan phụ tá bĩu môi nói.

“Khó chịu thì phải nhẫn nhịn trước đã, lúc này không phải lúc cho cậu khó chịu.”

Cao Phong lạnh nhạt, bước về hướng đội ngũ đang đến: “Chào mừng, chào mừng đã đến! Chào mừng các anh em!”

Vài người sĩ quan phụ tá liếc qua nhìn một cái, quả thực bọn họ không thể học được cách đối nhân xử thế giỏi từ người có bụng dạ như Cao Phong đâu!

Lần này.

Bên phía Đức Khánh, phái đến tổng cộng ba mươi hai ngàn chiến sĩ đến đây để giúp đỡ.

Cộng thêm thế lực chi viện khác nữa cũng tập họp về một chỗ, số người người vượt hơn năm mươi ngàn người, ép đến gần con số sáu mươi ngàn rồi.

“Nếu như không còn những người này nữa, e rằng sẽ không thể khiến cho Nam Cương chảy máu bao nhiêu, tối thiểu nhất cũng chỉ có thể làm bọn họ bị thương mà thôi.”

Cao Phong chắp tay ra phía sau nhìn hàng chục ngàn kẻ xâm lược đến từ Nam Cương không thể đếm xuể đi vào căn cứ, trên mặt chỉ nở một nụ cười lạnh.

Trong chiến tranh, không có lòng nhân từ ở đây.

Kẻ địch chết đi một người, áp lực của bên mình sẽ giảm bớt đi một phần.

Cho nên, nếu như có cơ hội giết chết những kẻ xâm lược này, Cao Phong tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

Lúc này, ở bên trong căn cứ.

Năm mươi ngàn cường đạo Nam Cương đến đây, la lối om sòm cái gì chứ.

Cao Phong đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nước uống cho bọn họ từ sớm rồi, ăn uống bao no.

“Đây là những thứ đặc biệt gì chứ, cả ngày các anh đều ăn cái này sao?”

“Mẹ nó, rượu đâu hả?”

“Cố vấn gì đó bên đó, anh đến đây một chút xem!”

Một người thanh niên trẻ tuổi đến từ Nam Cương chỉ về hướng Cao Phong rồi kêu réo.

“Đến ngay đây.”

Cao Phong cười điềm đạm, bước về phía trước.

“Rượu đâu? Ngay cả rượu cũng chẳng có sao hả?”

Tên chiến sĩ tính khí nóng nảy của nước Nam Cương này, vươn tay đẩy Cao Phong một cái.

“Làm gì vậy?”

Sĩ quan phụ tá phía sau Cao Phong, nghiên răng gào lên.