Rể Quý Rể Hiền

Chương 3614






Chương 3616

“Lấy được hổ tướng này thì có thể bảo vệ non sông đất nước, trăm năm vững bền!”

Lúc này ông Trần không ngừng khen ngợi thán phục Cao Phong.

Trong từng lời nói của ông ta cũng biểu hiện rõ rằng ông ta coi Cao Phong như bảo vật.

Nhưng lần này, không ai dám có bất kỳ ý kiến gì.

Với chiêu thức độc nhất vô nhị của Cao Phong là có thể khiến bọn họ khâm phục.

Lừa những bọn cường đạo biên giới Nam Cương đến giúp anh ta chiến đấu, sau đó lại đứng phía sau nổ súng.

Những chuyện như thế này…

Cứ cho là nói cho họ cách thực hiện đi, liệu họ có làm được như vậy không?

Đó là bởi vì tính cách Vu Chính Bình kiêu ngạo, nếu bảo ông ta tự làm, ông ta sẽ không thể làm được!

Mưu kế của Cao Phong có lẽ đã được triển khai hoàn toàn ngay từ khi cậu ta tới Tam Giác Vàng.

“Nghe nói giáo quan Cao đánh cờ rất giỏi. Ngay cả mấy chiêu thức của ông Gia Cát cũng không đi nổi vài nước trước mặt cậu ta.”

“Ông cụ Gia Cát từng nói tài đánh cờ của giáo quan Cao có thể gọi là bách chiến bách thắng, ít người có thể sánh bằng.”

“Khi đó tôi vẫn còn không tin, bây giờ thì tin rồi.”

“Có thể sử dụng những mưu kế trên bàn cờ đem áp dụng ngoài chiến trường, những thứ này chưa hề gì.”

“Mấu chốt ở chỗ cậu ta có thể thực hiện một số điều chỉnh nhỏ để đạt được hiệu quả đáng kinh ngạc nhất. Về điều này không ai có thể sánh được với cậu ta.”

Từ đầu đến cuối ông Trần đều không ngừng thở dài.

Bây giờ Cao Phong không có ở đây cho nên ông ta thực sự không tìm được cách nào khác để biểu lộ niềm vui sướng trong lòng.

Kể cả những người trong phòng này, từ trên xuống dưới, cho dù là Vu Chính Bình hay Lâm Thừa Khải.

Dù là thuộc hạ của Vu Chính Bình hay những người lính bình thường, họ đều không thể không gật gù đồng ý.

Mưu kế của Cao Phong đã hoàn toàn chinh phục họ.

Bởi vì, bọn giặc biên giới Nam Cương, nếu chết một người coi như mất đi một gánh nặng.

Lần này Cao Phong đã giết hơn 10.000 bọn cường đạo. Điều này có thể gây ra thiệt hại lớn cho sức mạnh tổng thể của những bọn cường đạo biên giới Nam Cương!

Trong trận chiến này, tinh thần của các binh sĩ, động lực và khí thế của họ đã phát huy tác dụng rất lớn.

“Vu Chính Bình!”

Ông Trần đột nhiên quay đầu lại quát Vu Chính Bình.

“Hả?”

Khi Vu Chính Bình đang cảm thấy xúc động, Ông Trần gọi ông ta nên đã nhanh chóng quay đầu lại.

“Vừa rồi cậu mắng Cao Phong. Có cảm thấy lúc mắng rất đã mồm không?”

Ông Trần trợn to mắt hỏi Vu Chính Bình.

“Tôi…”

Vu Chính Bình lại một lần nữa đỏ mặt vì Cao Phong.

Ông ta làm sao có thể nghĩ rằng trong tình huống này, sao có thể nghĩ tới việc Cao Phong lại cho bọn họ bất ngờ lớn như vậy!

Cao Phong, một nhân tài trên chiến trường, rốt cuộc trong đầu cậu ta chứa cái gì vậy?

“Nói đi!”

Ông Trần chống tay và hét lên.

“Tôi, ông Trần, tôi sai rồi…”

Vu Chính Bình nghiến răng, lập tức cúi đầu nói.

Những lời ông ta nói trước đây dường như đã biến thành những cái tát như trời giáng, tát vào mặt ông ta không chút thương tiếc.

“Tôi cũng không ngờ… cậu ta lại dùng thủ đoạn như vậy. Chuyện này không phải bị trì hoãn sao…”

Vu Chính Bình nghiến răng, cố giải thích thêm một câu.

“Chính là bởi vì cậu không nghĩ ra, cho nên không đủ tư cách đánh giá phương pháp của cậu ta, bao gồm cả tôi cũng không có tư cách làm điều đó.”

“Vì chúng tôi tin cậu ta, đừng bao giờ thắc mắc về bất kỳ quyết định nào của cậu ấy.”