Rể Quý Rể Hiền

Chương 3609






Chương 3611

Tại sao Cao Phong lại lấy dao tự đâm vào người?

“Tên khốn! Đúng là đồ khốn nạn!”

“Ông Trần, hiện tại ông nên tìm cách liên lạc với Cao Phong xem cậu ta định làm gì!”

“Tôi cũng muốn hỏi một câu, trong đầu tên ngu ngốc này liệu có phải chất đầy phân hay không!”

Vu Chính Bình càng nghĩ càng tức giận, phẫn nộ hét lớn với Ông Trần.

Ông Trần do dự vài giây trước khi chậm rãi nhấc điện thoại trên mặt bàn lên.

Từ khi Cao Phong rời khỏi đất nước, ông ta không hề liên lạc với Cao Phong một lần nào.

Dù sao thì khoảng cách quá xa, không ai có thể đảm bảo liệu có thiết bị nghe lén nào từ các thế lực nước ngoài không.

Nếu dùng điện thoại vệ tinh thì quá phiền phức, hơn nữa hiện giờ công nghệ tiên tiến như vậy thì vẫn sẽ không đảm bảo được một trăm phần trăm bảo mật.

Quan trọng hơn là Ông Trần không muốn cản trở các quyết định của Cao Phong, ông ta muốn tin tưởng Cao Phong.

Nhưng lần này, ông ta không thể nhẫn nại được nữa.

Cao Phong đã mất đi tám nghìn người trong trận chiến này, đây không phải là lấy mạng sống của cấp dưới làm trò đùa sao?

Vì vậy, ông ta nhất định phải thực hiện cuộc gọi này.

Sau nhiều lần chuyển máy, cuối cùng Ông Trần cũng liên lạc được với Cao Phong.

“Alo, Cao Phong, tôi là Trần Thiên Tung!”

Điện thoại vừa được kết nối thì Ông Trần đã đi thẳng vào vấn đề.

“Ông Trần.”

Cao Phong trả lời, giọng nói có chút mệt mỏi.

“Hừ, có phải tối hôm qua cậu cùng khối tập đoàn Phong Hạo nổi lên tranh đấu không?”

Ông Trần do dự một chút, nhưng vẫn là không nói nhảm mà hỏi thẳng.

“Đúng! Ông Trần cũng biết rồi?”

Cao Phong cười nhẹ, giọng điệu có vẻ rất tự hào.

“Tôi… biết rồi.”

Lão trần trở nên bối rối hơn, ho khan một tiếng nói.

“Được rồi, để ông biết cũng được, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Còn chưa nói cho ông biết, tôi dự đoán trong hôm nay, điện thoại của tôi sẽ bị gọi đến cháy máy.”

Cao Phong không có ý tứ nói thêm, liền muốn cúp điện thoại.

“Ông Trần, để tôi nói chuyện với cậu ta!”

Vu Chính Bình không có nơi nào để trút được ngọn lửa phẫn nộ trong lòng, lập tức cầm lấy điện thoại trong tay.

“Alo, đây là Vu Chính Bình!”

Vu Chính Bình đặt ống nghe lên tai và thẳng thắn giới thiệu về bản thân.

“Tướng Vu.”

Cao Phong khựng lại một lát, nhưng vẫn đáp lại một tiếng.

“Chẳng phải anh nên giải thích cho chúng tôi sao?”

Vu Chính Bình cáu kỉnh vỗ bàn, giọng điệu đầy buộc tội.

Cao Phong bên kia điện thoại chần chừ một lát, sau đó nói: “Tôi còn có việc phải làm, sau này nói chuyện.”

“Anh ở lại đó cho tôi!”

“Thằng khốn nạn, anh thì bận cái gì vậy? Bận rộn cấu kết với mấy cường đạo Nam Cương kia?”

“Tôi nói cho anh biết, Cao Phong, đùa với lửa! Anh là đang đùa với lửa!”

Vu Chính Bình đột nhiên nổi nóng, mắng liên tục vào điện thoại.

“Ông nói gì cơ?”

Giọng điệu Cao Phong trở nên có chút trầm xuống, trầm giọng nói: “Tướng Vu, tôi tôn trọng ông vì từng ra chiến trường, nhưng ông nên để ý cách nói chuyện.”

“Mẹ nó anh còn muốn tôi nói thế nào?”

“Có phải anh bị ngu không? Sao lại đánh nhau với người của mình?”

“Chỉ trong một trận chiến đã chết mất tám ngàn người, bộ não của anh là cái quái gì vậy? Anh điên rồi phải không!”