Rể Quý Rể Hiền

Chương 3602






Chương 3604

Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, đơn giản vậy thôi.”

Đỗ Ngọc Minh lập tức gật đầu.

“Được rồi! Anh Hà này, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác với ngài Đức Khánh.”

“Đến lúc đó, Vũ Nặc chúng ta sẽ phụ trách Tam Giác Vàng, còn ngài Đức Khánh sẽ phụ trách vùng đất hỗn loạn Nam Cương.”

“Anh em chúng ta hợp lực thì không ai sánh kịp.”

Khi Cao Phong từng câu từng chữ nói ra, hai người Đỗ Ngọc Minh đều tập trung gật đầu.

“Được rồi, cứ làm theo lời quân sư nói.” Vương Hoàng Hà lập tức vung tay lên, đều nghe theo quyết định của Cao Phong.

“Anh Hà, anh Phong, hai người thật là hào sảng!”

“Ngài Đức Khánh thích giao lưu với những người hào sảng như vậy lắm. Khi tôi trở về, nhất định sẽ nói với ngài Đức Khánh.”

“Tôi nghĩ ngài Đức Khánh nhất định sẽ tìm cơ hội tự mình tới nói chuyện với hai người!”

Đỗ Ngọc Minh cười hớn hở nói.

“Chúng tôi, khối Tập đoàn Vũ Nặc, mong đợi ngài Đức Khánh đến đây bất cứ lúc nào.”

Cao Phong cười nhẹ gật đầu.

“Được rồi! Anh Phong, vậy chúng ta đừng bận tâm nhiều nữa.”

“Anh cũng biết rằng ngài Đức Khánh hiện đang ở Nam Cương và gia đình ông ấy không phải chỉ có một mình ông. Vì vậy cho dù làm chuyện gì ông ấy đều phải che giấu rất cẩn thận.”

“Sau khi trở về, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để gửi một lô vũ khí mạnh đến anh Phong càng sớm càng tốt để giúp khối Tập đoàn Vũ Nặc đánh bại khối tập đoàn Phong Hạo!”

“Ngoài ra, khối Tập đoàn Vũ Nặc có nhu cầu gì thì đều có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hai người Đỗ Ngọc Minh phải lập tức rời đi.

“Được rồi! Để tôi tiễn hai người.”

Cao Phong gật đầu, rồi cùng hai người Đỗ Ngọc Minh bước ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, Cao Phong cười tủm tỉm, chậm rãi xé bỏ mặt nạ trên mặt.

Được đặt trước mặt anh là một lô vũ khí mạnh hoàn toàn mới.

Súng máy hạng nặng, súng trường tự động, còn có cả hai hộp lựu đạn.

Ở Nam Cương và Tam Giác Vàng, những thứ đồ này mới là đồng tiền cứng thực sự.

Chúng có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.

Chỉ trong những lúc khó khăn, thì anh hùng mới có thể xuất hiện.

Ở nơi hỗn loạn này, ai có súng thì mới có thể đứng vững được.

“Anh Phong, anh thật sự quá giỏi!”

Đứng trước mặt Cao Phong, Vương Hoàng Hà nhìn lô vũ khí mạnh trước mặt mà chỉ có thể cảm thán.

“Đây chỉ là một món khai vị. Vì bọn họ đã hứa sẽ đem tặng, thì chắc chắn sẽ còn có thêm, cứ đợi đi.”

Cao Phong để hai tay sau lưng, vẻ mặt tự tin.

“Tốt quá rồi!”

Vương Hoàng Hà liên tục gật đầu trong khi vuốt ve những vũ khí mạnh mới toanh này.

“Kiểm tra kỹ xem có vấn đề gì không.”

Cao Phong đột nhiên nhớ đến chuyện Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch và Cao Anh Hạo lần trước, liền nhanh chóng nhắc nhở anh ta.

“Anh Phong, đừng lo lắng, chuyện lúc trước em cũng biết rồi, em sẽ kiểm tra kỹ càng.”

Vương Hoàng Hà lập tức gật đầu cười.

“Mà này, anh Phong, hiện tại chúng ta đã đồng ý với bọn họ, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”

“Lẽ nào anh thực sự muốn chiến đấu với khối tập đoàn Phong Hạo?” Vương Hoàng Hà hỏi.

“Vẫn phải đợi! Lấy bất biến ứng vạn biến.”

“Cứ chờ xem, tôi nghĩ thế lực ở bên phía Nam Cương nhất định còn rất nhiều việc phải làm.”

Cao Phong vẻ mặt vui đùa, nói ra mấy lời đầy ẩn ý rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Vương Hoàng Hà sờ đầu, anh ta hoàn toàn không hiểu trong đầu Cao Phong đang nghĩ gì.