Rể Quý Rể Hiền

Chương 3592






Chương 3594



Lúc này.

Bên trong trại bị 8.000 binh sỹ bao vây do Cao Phong điều đến.

“Tại sao quân tiếp viện của chúng ta vẫn chưa đến?”

“Đúng vậy, có phải là chuẩn bị không quan tâm gì đến chúng ta nữa rồi không?”

“Những tên khốn này, miệng thì nói hay lắm. 8.000 người trong khối tập đoàn Vũ Nặc điều đến đã khiến mấy người sợ hãi rồi sao?”

Ngay khi họ tràn ngập sự phẫn nộ cùng tranh luận thì xung quanh bỗng xuất hiện bóng người,

Nghìn người, vạn người, hàng vạn người.

Tất cả cùng vây hãm lao đến.

“Anh em! Quân tiếp viện của chúng ta đến rồi! Xông lên cho tôi.”

“Nhanh! Tất cả xuất quân và bắt đầu tấn công!”

Hạ lệnh, huy động tất cả quân sỹ trong doanh trại tấn công.

Những rồi ngay sau đó, một quả đạn đại bác nổ tung từ phía xa khiến cho bọn họ dừng lại ngay lập tức.

“Cmn, bắn nhầm rồi, là bọn họ! Ở phía đối diện kìa!”

Ngay lúc đó thủ lĩnh trại đóng quân liền sững sờ một lúc, sau đó lớn tiếng quát mắng.

“Ba mươi nghìn binh lính từ Khối Tập đoàn Vũ Nặc của tôi đang ở đây, các người còn không mau quỳ xuống đón tiếp?”

“Nói một câu ngắn gọn thôi, thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết!”

Cao Phong vác lá cờ chiến Vũ Nặc trên vai, anh trèo lên nóc xe rồi hét lên một tiếng.

“Hả?”

Hàng ngàn chiến sĩ trong trại đóng quân nghe thấy vậy ngay lập tức liền rơi vào một khoảng mơ hồ.

Những người này không phải là quân chi viện của bọn họ sao?

Cũng là người của Khối Tập đoàn Vũ Nặc sao?

Thế còn quân chi viện của bọn họ thì sao? Họ đâu rồi?

Quân chi viện của bọn họ…

Quân chi viện của bọn họ còn chưa kịp đến đây hay là bọn họ bị người của Khối Tập đoàn Vũ Nặc giết hết rồi?

“Vũ Nặc! Vũ Nặc! Vũ Nặc!”

“Thuận thì sống, nghịch thì chết!”

“Vũ Nặc! Vũ Nặc! Vũ Nặc!”

“Thuận thì sống, nghịch thì chết!”

Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng liền rộn lên những tiếng hô hào chấn động cả đất trời.

Cao Phong dẫn đầu 30.000 binh lính, cộng với 8.000 người ban đầu, đã nâng số đầu người của bọn họ lên tới 38.000 chiến sĩ.

Hơn 30.000 người đều đồng thanh hô vang lên hai từ “Vũ Nặc”, âm thanh vang dội của bọn họ xông thẳng đến tận chân trời.

Hàng ngàn binh lính trong trại đóng quân lúc này đã hoảng sợ tức mất hồn mất vía.

Dưới khoảng cách khác biệt quá lớn này, dưới sức ép từ lực lượng đáng sợ này…

Nếu bọn họ vẫn còn ngoan cố chống cự thì không còn gọi là hăng hái nhiệt tình nữa mà phải gọi là cmn… phải gọi là đồ ngu!

“Đầu hàng! Đầu hàng!”

“Chúng tôi tình nguyện thành tâm cống hiến sức lực cho Khối Tập đoàn Vũ Nặc!”

Trong phút chốc, hàng nghìn người đều sẵn sàng buông bỏ vũ khí súng ống và đạn dược trên tay xuống, sau đó quỳ xuống đầu hàng cầu xin sự thương xót.

Cao Phong vác lá cờ chiến của Vũ Nặc trên vai, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng đến thấu xương.

“Chém đầu thủ lĩnh của bọn họ, còn những người khác thì tạm thời giữ lại!”

Mệnh lệnh vừa được truyền xuống, người thủ lĩnh cũ của trại đóng quân ngay lập tức liền bị chặt đầu.

Không một ai dám liều lĩnh can ngăn.

Tiếng súng dần dần ngừng lại, trong không khí chỉ còn lại mùi máu tanh phảng phất càng ngày càng nồng nặc.

Trận chiến ngày hôm nay có sự tham gia của mười mấy doanh trại đóng quân, vốn dĩ bọn họ định tập hợp lại liên kết với nhau để thành lập một khối tập đoàn, cùng nhau chống chọi Khối Tập đoàn Vũ Nặc.