Rể Quý Rể Hiền

Chương 3572






Chương 3574

Quét sạch Nam Cương, uy chấn biên giới, bảo vệ đất nước Việt Nam, đất nước yên bình, dân chúng yên ổn.

“Giết!”

Tất cả mọi người đều ra tay hết sức mình, đánh cho đối phương không ngóc đầu lên được.

Tuy nhiên, sau khi bắn xong hai viên đạn con thoi, Cao Phong lập tức ra lệnh rút lui.

Sĩ quan phụ tá rất khó hiểu, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi tuân theo mệnh lệnh.

“Anh Phong, chúng ta chạy nhầm hướng rồi. Hướng rút lui không phải hướng này!”

Sĩ quan phụ tá nhìn hướng Cao Phong đang chạy, thực sự không chịu được nữa rồi, lập tức kêu to lên.

Bởi vì phương hướng Cao Phong đang rút lui lúc này chính là hướng về nơi rất xa.

Vị trí họ đứng lúc này, nếu như họ rút lui về phía sau, vậy thì sẽ đụng vào khối tập đoàn Phong Hạo ở phía sau họ.

Chỉ cần rút lui thì chúng ta nhất định có thể đảm bảo an toàn.

Nhưng Cao Phong lúc này chạy về phía trước, sẽ chỉ càng ngày càng xa nơi đóng quân mà thôi!

Đến lúc đó anh sẽ rơi vào một phạm vi quân sự khác!

“Nghe theo mệnh lệnh!”

Cao Phong hoàn toàn không có thời gian để giải thích, mang theo vô số binh sĩ sau lưng, không ngừng chạy.

Sĩ quan phụ tá cắn răng, ngậm miệng nghe theo.

“Tiêu đời rồi! Mặc dù anh Phong rất giỏi, nhưng không hề biết dẫn binh chiến đấu!”

“Ôi! Lần này chết rồi! Tôi thậm chí không biết anh ấy đang làm cái gì.”

“Đừng có nhiều lời, trên chiến trường chỉ có một người chỉ huy, chúng ta nghe theo anh Phong!”

Một nhóm binh sĩ vừa chạy vừa nói chuyện với chút oán hận.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, mỗi người dẫn theo một trăm binh sĩ, yểm hộ ở phía sau.

“Thả!”

Long Tuấn Hạo ra lệnh, ngày lập tức mười quả tên lửa đã được phóng ra.

“Ầm! Đùng đoàng! Ầm! Đùng đoàng!”

Mười quả tên lửa đã dội vào bức tường của trại đối diện.

Đá vụn bay tứ tung, khói mù mịt khắp nơi!

“Xông lên cho tao!”

Trong trại phía đối diện cũng vang lên tiêng giết người động trời.

“Haha! Ông già Mật Kiền chết tiệt, hôm nay ông sẽ bắn vỡ cái đầu chó của mày!”

Long Tuấn Hạo cười cười, sau đó xoay người cầm ống phóng tên lửa chạy đi.

“Người bọn nó không nhiều, xông lên cho tao, giết bọn nó!”

Bên kia không ngừng vang lên tiếng chỉ huy, vô số người bắt đầu chạy loạn, đuổi giết bọn Long Tuấn Hạo.

Nhưng bình sĩ Phong Hạo dưới sự lãnh đạo của Cao Phong, chỉ cắm đầu chạy.

“Ông Mật Kiền, chúng ta có đuổi theo hay không?”

Bên trong trại, một sĩ quan phụ tá hét lớn.

“Bọn họ chạy về hướng nào nào?”

Một người trung niên có râu lạnh lùng hỏi.

“Chạy về hướng đông rồi ạ!” Sĩ quan phụ tá lập tức trả lời.

Người đàn ông trung niên hừ lạnh nói: “Đuổi theo! Đồng minh của chúng ta chính là ở hướng đó bảo bọn họ chuẩn bị tiếp viện!”

Ra lệnh huy động toàn bộ binh sĩ trong trại xông ra và đuổi theo đám người Cao Phong.

Còn đám người Cao Phong thì không ngừng chạy.

Dọc đường liên tục có người ngăn cản..

Nhưng mà Cao Phong không có ý chiến đấu bắn một phát rồi bỏ chạy tiếp.

Quân tiếp viện của Mật Kiền thật sự rất nhiều, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có hai trại được điều động.

Chặn đường trốn thoát của Cao Phong và những người khác, tiến hành phục kích đám người Cao Phong.

“Bắn! Bắn một phát đạn rồi chạy tiếp!”

Cao Phong thở hổn hển lại một lần nữa ra lệnh.

Sĩ quan phụ tá và những người khác đều ngẩn ra, Cao Phong rốt cuộc đang muốn làm cái gì!