Rể Quý Rể Hiền

Chương 3568






Chương 3570

Ban đầu họ bị Cao Phong đuổi ra khỏi thành phố Hà Nội đã là rất tàn nhẫn rồi.

Bây giờ, ông Trần còn muốn hủy bỏ quyền công dân của họ và trục xuất họ?

Lúc trước bọn họ còn đang cười nhạo Cao Phong bị phái tới biên giới chính là một con chó mất nhà.

“Ông Trần, chúng tôi sai rồi, xin ông hãy tha cho chúng tôi!”

“Chúng tôi không nên mắng Kim Tuyết Mai, xin lỗi, Kim Tuyết Mai tôi xin lỗi cô!”

Đột nhiên, hơn chục người nhà họ Kiều đều quỳ xuống van xin tha thứ, trong lòng vô cùng hối hận.

Nhưng lần này, ngay cả Kiều Thu Vân cũng không có một chút thương xót nào.

Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.

Chỉ dựa vào những thứ họ làm ngày hôm nay, mỗi lời họ nói ra không giết họ ngay tại chỗ đã là nhân từ lắm rồi.

“Mau đưa đi!”

Lâm Thừa Khải cau mày, bực bội xua tay nói.

“Vâng vâng vâng!”

Đội trưởng Lâm không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu thưa vâng.

“Cạch cạch cạch!”

Mười mấy người nhà họ Kiều đều bị còng tay và lôi đi.

Đội trưởng Lâm này vốn là người mà bọn họ gọi đến, nhưng lúc này lại chính là người đuổi bọn họ đi, thật khiến người ta tức chết mà.

Người nhà họ Kiều nhanh chóng bị lôi đi, ở hiện trường cũng có người dọn dẹp sạch sẽ.

“Ông Trần, hai cái thi thể này?”

Đội trưởng Lâm ho một tiếng nhẹ giọng hỏi.

“Thi thể? Thi thể nào?”

Ông Trần hơi nhíu mày nhưng cũng không thèm nhìn qua.

Đội trưởng Lâm nhất thời không phản ứng kịp, vội nói: “Chính là hai người nhà họ Kiều này…”

“Thằng ngu này!” Lâm Thừa Khải bước tới chửi bới: “Cái xác nào? Ông Trần đến thành phố Hà Nội để nói chuyện với cô Tuyết Mai, không nhìn thấy bất kỳ cái xác chết nào hết. Nhanh đi đi!

Lần này, đội trưởng Lâm sững sờ ba giây mới phản ứng lại, liền nhanh chóng dẫn người rời đi.

Ông Trần rõ ràng là muốn bảo vệ Kim Tuyết Mai!

Còn đối với những việc mà cấp dưới của Cao Phong đã làm ông ấy coi như không nhìn thấy?

Điều này…

Đội trưởng Lâm không dám nghĩ xa hơn.

“Các người lên xe đợi tôi, tôi có chuyện muốn nói với Kim Tuyết Mai.”

Ông Trần nhìn những nhân vật lớn ở thành phố Hà Nội, xua tay nói.

“Ông Trần!”

Mọi người vội vàng gật đầu, sau đó liền rời khỏi nơi này.

“Kim Tuyết Mai!”

Ông Trần bước đến trước mặt Kim Tuyết Mai, nghiêm túc nhìn Kim Tuyết Mai rồi gọi một tiếng.

“Ông Trần.”

Kim Tuyết Mai hơi nghiêng người và gật đầu.

Mặc dù trong lòng cô có oán hận với ông Trần, nhưng ông Trần vừa mới ra tay giúp đỡ cho cô.

Oán là oán còn ân là ân.

Hai việc này không nên nhầm lẫn với nhau.

“Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn là muốn tự mình tới nói một câu cám ơn với ông!”

“Cảm ơn sự giúp đỡ của ông, tôi thay toàn bộ đất nước Việt Nam cảm ơn ông!”

Đối mặt với Kim Tuyết Mai, ông Trần hơi cúi đầu để bày tỏ sự kính trọng.

Những người như Kiều Thu Vân, Kim Vũ Kiên tim đập loạn xạ trong lòng

Ông Trần với tư cách là thống đốc binh mã, thân phận khủng bố này thật sự không như lời đồn.

Mà thời khắc này lại cúi đầu đáp lễ với Kim Tuyết Mai, điều này khiến mọi người khó mà giữ được bình tĩnh.

“Tôi nghĩ anh ấy cũng muốn tôi làm như này.”

“Cho nên tôi đã làm như vậy.”

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng gật đầu không có bất kỳ sự giành công nào, cô đặc biệt nhắc đến Cao Phong.