Rể Quý Rể Hiền

Chương 3564






Chương 3566

Đội trưởng Lâm lập tức quay đầu lại và nói.

Giọng nói vừa dứt, cánh cửa xe mở ra.

Người đàn ông trung niên ăn mặc dị thường bước ra.

Nhìn người đàn ông trung niên, đội trưởng Lâm há miệng.

Thay vì đợi đội trưởng Lâm chào, một người phụ nữ trung niên tiếp tục bước xuống.

“Ôi trời ơi…”

Đội trưởng Lâm đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.

Ngay sau đó, đội trưởng Lâm lập tức tiến về phía trước.

Hai người này đều là nhân vật lớn.

Tuy nhiên, đội trưởng Lâm vừa bước được hai bước, chân đã mềm nhũn, bị chấn động tại chỗ.

Hình như tất cả sợ hãi đều dồn lên đôi chân của ông.

Liền nhìn thấy hàng dài đoàn xe liên tục lao tới rồi dừng lại xuống xe.

Những người này đều là những nhân vật lớn.

Họ đều đến từ thành phố Hà Nội, ai nấy đều có địa vị cao.

Từ những người có thể trực tiếp quản lý đội trưởng Lâm, đến những lãnh đạo ở thành phố Hà Nội, tất cả đều có mặt ở đây, không dưới ba mười người!

“Trời ơi, trời ơi!”

Tất cả mọi người trong nhà họ Kiều đều sững sờ.

Bởi vì những người này, bọn họ cũng không còn xa lạ.

Có thể thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt của những người này trên TV và tin tức!”

“Phù!”

Đội trưởng Lâm liên tục thở hổn hển, ông ta thậm chí còn không biết phải chào như thế nào.

Bởi vì ở đây có quá nhiều người nên ông ta không thể chào hỏi cho đúng.

“Chị dâu Tuyết Mai, chị lên trước chào hỏi anh Long và những người khác đi.”

“Có thể là nhà họ Kiều đã tìm được người chống lưng, cho nên mới gọi nhiều người đến như vậy.”

“Chị nói chuyện với anh Long và anh Lâm để họ biết được mối quan hệ của chúng ta.”

Người lính áo đen ngay lập tức đến chỗ Kim Tuyết Mai và nói nhỏ.

Dù thế nào họ cũng giết người ở nơi công cộng, tội này khó có thể bỏ qua được.

Mặc dù bình thường những người này có quan hệ tốt với khối tập đoàn Đế Phong.

Nhưng bây giờ Cao Phong không có ở đây, không biết bọn họ có chịu ra mặt hay không.

“Được rồi! Tôi sẽ gọi ngay.”

Kim Tuyết Mai gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra.

“Cô Tuyết Mai, xin hãy ở lại”

Bỗng nhiên, một người trung niên trong đám đông hét lên.

Kim Tuyết Mai khẽ cau mày và dừng lại.

Chỉ nhìn thấy hàng chục người ở đằng sau, đầu tiên là gật đầu với Kim Tuyết Mai, sau đó cùng nhau bước ra phía giữa, hơi cúi đầu chào hỏi.

Mọi người đều chết lặng.

Nhiều người không thể tin nổi vào mắt mình còn đội trưởng Lâm thì liên tục nuốt nước bọt để che đậy đi sự căng thẳng trong lòng.

“Soạt!”

Cửa xe mở ra, một người tuổi đã cao bước ra.

Ông lão tóc đã bạc trắng, làn da xạm lại thể hiện sự già nua.

Tuổi đã tám mươi trở lên.

Tuy nhiên ánh mắt của ông sâu đến mức khôm dám nhìn thẳng.

Như thể có thể nhìn thấy lòng người trong nháy mắt.

Tất cả đều không quan trọng.

Quan trọng là bộ quần áo tưởng chừng như đơn giản mà huy hiệu trên vai lại tỏa sáng một cách kỳ diệu.

“Ôi trời ơi.”

Đội trưởng Lâm tái mặt: “phịch” một cái ngồi phịch xuống đất.

Ông ta không biết ông lão này là ai.