Rể Quý Rể Hiền

Chương 3554






Chương 3556

Lần này thì tốt rồi, cái gì cũng không xem được.

Thậm chí có một số người nước ngoài sống ở Việt Nam đều sẵn sàng truyền tin về nước mình như một trò đùa cho người dân ở đó.

Lần này, mọi kế hoạch đều công cốc.

Đặc biệt là những nhà kinh tế học ở nước ngoài kia, vốn dĩ chuẩn bị nhìn kinh tế của Việt nam xuống dốc không phanh. Lần này hoàn toàn không chơi lại được.

Thậm chí ngay ở mấy tiếng trước, cổ phiếu trong tay anh ta đã được rao bán rầm rộ.

Bởi họ dự đoán rằng sau đợt hỗn loạn này, cổ phiếu của nhiều công ty trong nước sẽ không ngừng giảm giá mạnh.

Vì vậy, dù giá bán ra rẻ hơn lúc đầu mua vào rất nhiều, họ sẽ lỗ rất nhiều tiền nhưng bọn họ vẫn sẽ bán tháo hết.

Rốt cuộc, nếu có thể mất ít hơn được chút nào hay chút ấy.

Nhưng lúc này họ như bị tát từng cái vào mặt.

Cổ phiếu của các công ty trong nước, thay vì giảm xuống thì lại tăng lên.

Dù chưa đến ngày thứ hai, nhưng đã có thể dự đoán được cổ phiếu khẳng định sẽ tăng lên hết cỡ, tặng vọt liên tục!

Lúc này có không ít người mất biết bao nhiều tiền, cả đám khóc lóc nỉ non.

“Chết tiệt! Đây chắc chắc là mưu kế của Việt Nam!”

“Bọn họ chính là muốn lừa tiền của chúng ta! Chết tiệt! Con mẹ nó!”

Rất nhiều người đang phẫn nộ không ngừng nhưng lại không có cách xử lý nào cả.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Chớp mắt một cái đã đến tám rưỡi tối.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn tỏa sáng.

Mà về phần Cao Phong với những người khác ở Tam Giác Vàng, thời gian vừa điểm đúng bảy giờ tối.

Ở bên Myanmar, múi giờ chênh lệch ba mươi phút với Việt Nam, so với Việt Nam thì chậm nửa tiếng.

Đám người Cao Phong đã nghỉ ngơi xong.

Những việc nên bố trí cũng đã hoàn thành xong.

Về phần những binh sĩ Phong Hạo kia, mặc dù Cao Phong cho họ nghỉ ngơi một ngày, nhưng bọn họ cũng không ra ngoài đi dạo một chút.

Biết rằng buổi tối Cao Phong có sắp xếp, bọn họ đương nhiên không dám ra ngoài uống rượu.

Trong phòng, Cao Phong và Long Tuấn Hạo, còn có cả Liễu Tông Trạch, đang bàn bạc thảo luận lần cuối.

Việc xảy ra ở Việt Nam kia bọn họ quả thực không hay biết gì.

Không chỉ ông Trần không muốn liên lạc với bên này, đám người Long Tuấn Hạo vì để giấu giếm hành tung của Cao Phong mà đã hạ lệnh không liên hệ với thế giới bên ngoài.

Toàn bộ doanh trại của khối tập đoàn Phong Hạo, lúc này đang bị bao phủ bởi các thiết bị gây nhiễu tín hiệu, căn bản không tồn tại bất cứ liên lạc nào.

Hành tung của Cao Phong phải hoàn toàn được che giấu.

Trước mặt ba người có một cái bàn cát, được làm rất tinh xảo chi tiết.

“Anh Phong, cái hình doanh trại lớn này đều là của chúng ta đấy.”

Long Tuấn Hạo chỉ vào một mạnh cát nói: “Mà cái thực lực nhỏ tối hôm này chúng ta phải đánh nằm ở ngay chỗ này.”

“Xuất phát từ chỗ này của chúng ta, nếu đó là một đội được sắp xếp hợp lý, bạn sẽ mất khoảng một giờ lái xe để đến nơi.”

Cao Phong hơi nhướng mày, chỉ vào một vị trí trên cái bàn cát hỏi: “Nơi này không bị khối tập đoàn Phong Hạo chiếm lấy sao?”

“Chỗ này…” Long Tuấn Hạo ngại ngùng gãi gãi đầu.

“Anh Phong, vốn dĩ em cũng chiếm lấy đấy, chỉ cần cho em thời gian một tháng thôi, em liền chiếm đóng tất cả chỗ đó được.”

“Nhưng hôm đó xảy ra chút chuyện, em bị mai phục, sau đó bị trọng thương, anh Trạch mang người qua mới có thể cứu em ra ngoài được.”

“Về sau em vẫn luôn dưỡng thương, đợi em khỏi hẳn rồi, vừa đúng lúc anh cũng trở về thành phố Hà Nội rồi.”

“Sau đó công việc bên này em tạm thời buông xuống, tất thảy lấy việc trong nước làm trọng.”

Nghe được lời giải thích của Long Tuấn Hạo, Cao Phong gật gật đầu, trong lòng liền nghĩ ngay đến bước tiếp theo của kế hoạch.