Rể Quý Rể Hiền

Chương 319




Tuy nhiên Cao Phong không có ý định quan tâm Cao Minh Trí vào thời điểm này. Chờ đến khi giải quyết xong sự việc bên này, lại trải rộng kế hoạch Lửa Rừng ra toàn bộ thành phố Hà Nội, người đầu tiên Cao Phong sẽ giải quyết chính là Cao Minh Trí.

“Đại Minh, kế hoạch Lửa Rừng đã có bao nhiêu cửa hàng thực thể? Bao nhiêu người phụ trách đang tại chức?” Chờ Khúc Đại Minh nghe máy, Cao Phong đi thẳng vào vấn đề.

“Anh Phong, tính thêm câu lạc bộ thể hình Phong Minh thì chúng ta đã sở hữu tổng cộng 183 cửa hàng, gần 200 người phụ trách.” Khúc Đại Minh nhanh chóng trả lời.

“Còn chưa đủ, tiếp tục phát triển đi. Kế hoạch của tôi là phủ kín 500 cửa hàng trên toàn bộ Hà Nội, hiểu chưa?” Cao Phong suy nghĩ rồi ra lệnh.

“Đã hiểu. Anh Phong, ngày mai sẽ có thêm mười cửa hàng xuất hiện ở Hà Nội.” Khúc Đại Minh nghiêm túc nói.

Cao Phong khẽ gật đầu. 500 cửa hàng thực thể chỉ là dự tính của anh. Thực tế không cần nhiều đến thế đã đủ để bao trùm khắp Hà Nội. Nhưng trong vòng một tháng, có thể phát triển được càng nhiều thì lại càng tốt.

Cao Phong cất điện thoại rồi đi về phía một cửa hàng bán điện thoại. Nhưng đi đến nửa chừng, anh bỗng dừng bước.

Nhìn nhãn hiệu trên cửa hàng này, Cao Phong khẽ nhíu mày. Đây là cửa hàng chuyên doanh của iPhone. Cao Phong không quá thích nhãn hàng này. Chung quanh anh có khoảng năm sáu cửa hàng chuyên doanh nhãn hiệu điện thoại di động, những cửa hàng khác đều tổ chức hoạt động khuyến mãi nhân dịp quốc khánh, có giảm giá, có tặng quà, chỉ có mình cửa hàng chuyên doanh iPhone là không khuyến mãi gì cả, cho người ta cảm giác rất kiêu căng. Dù sao thì loại điện thoại này cũng toàn bán với giá hơn 30 triệu một chiếc, đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo.

Cao Phong hơi dừng lại một chút, sau đó xoay người vào cửa hàng điện thoại trong nước. Bởi vì đang khuyến mãi nên cửa hàng rất đông khách, tiếng người ra vào rất náo nhiệt. Rất nhiều nhân viên bán hàng đều đang giới thiệu sản phẩm cho khách, thậm chí không rảnh chào đón khi Cao Phong bước vào.

Cao Phong cũng thích được yên tĩnh nên một mình xem điện thoại trong cửa hàng. Kim Tuyết Mai thì đương nhiên cần một chiếc điện thoại nữ tính, còn phải có ngoại hình tao nhã thì mới phù hợp với khí chất của cô.

“Thưa anh, anh muốn mua loại nào ạ?” Cuối cùng có một nhân viên bán hàng rảnh rỗi đến trước mặt Cao Phong, đứng cách tủ thủy tinh hỏi.

“Tôi muốn mua một chiếc điện thoại cho phái nữ, ngoài ra còn chọn loại khác thông dụng hơn là được.” Cao Phong suy nghĩ một lát rồi nói.

“Vậy thì mời anh xem mẫu điện thoại này. Mẫu này sử dụng vỏ bằng thủy tinh công nghiệp tiên tiến nhất, sơn màu tím huỳnh quang, rất phù hợp cho phái nữ sử dụng.” Nhân viên bán hàng chỉ vào một chiếc điện thoại.

“Có thể cho tôi xem được không?” Cao Phong nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy cái này không tồi.

“Anh cứ xem trước đi ạ, xác định mua thì tôi sẽ lấy cho anh, bây giờ tôi rất bận.” Nhân viên bán hàng thúc giục.

Cao Phong im lặng lắc đầu, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì chọn chiếc này đi. Ngoài ra tôi còn muốn chiếc màu đen bên cạnh nữa.”

Nghe vậy, ánh mắt của nhân viên bán hàng lập tức sáng lên. Bán được hai chiếc cùng một lúc sẽ nhận được không ít tiền hoa hồng. Thế là cô ta vội vàng lấy chìa khóa, chuẩn bị mở quầy trưng bày điện thoại. “Thưa anh, anh chọn hai mẫu này, đều là một chiếc đúng không?” Nhân viên bán hàng vui vẻ hỏi.

“Không phải. Mẫu dành cho phái nữ thì lấy một cái, còn mẫu màu đen này thì lấy… 200 chiếc đi.” Cao Phong thản nhiên nói.

“Vâng vâng, hai… Anh vừa nói gì?” Nhân viên bán hàng gật đầu, đang định mở quầy triển lãm thì ngay sau đó chợt khựng lại, khó tin nhìn Cao Phong. Bởi vì quá kinh ngạc nên cô ta bất giác nói to hơn, tức khắc thu hút ánh mắt của không ít người.

“Tôi nói là mẫu màu đen, tôi muốn 200 chiếc. Có hàng luôn không?” Cao Phong lặp lại.

Nhân viên bán hàng sửng sốt ba giây, sau đó đóng quầy triển lãm, nói: “Thưa anh, lúc này tôi không rảnh nói đùa với anh. Nếu anh đến đây để đùa giỡn người khác thì hãy bỏ đi.”

Cao Phong khẽ nhíu mày, nói: “Tôi thật sự muốn mua 200 chiếc.”

“Anh đùa tôi đấy à? Chỗ chúng tôi không phải là nơi bán sỉ điện thoại, nếu anh cần mua nhiều điện thoại như thế thì sao lại đến cửa hàng chúng tôi?” Nhân viên bán hàng không kiên nhẫn nói.

“Liên lạc với xưởng sản xuất quá phiền phức, cho nên nếu chỗ các cô có hàng luôn thì tôi trực tiếp mua ở đây cũng được.” Cao Phong giải thích.

Nhân viên bán hàng bĩu môi. Ai đời lại bỏ nhiều tiền mua hàng chỉ vì đỡ tốn công sức chứ? Giàu đến mấy cũng không thể đốt tiền kiểu đó!

Cửa hàng của họ cũng từ tiếp nhận đơn hàng như thế này, nhưng đều là công ty lớn mua để phát phúc lợi cho nhân viên, giá cả trực tiếp đàm bán với bên doanh nghiệp, còn phải đặt trước. Trên đời này chẳng có ai trực tiếp đi mua luôn 200 chiếc điện thoại ở cửa hàng phân phối, chẳng khác nào nói đùa.

Điều quan trọng nhất là những người phát phúc lợi cho nhân viên ai mà không phải là những ông chủ giàu có, chỉ nhìn cách ăn mặc của người ta đã biết không phải là người thường. Mặc dù Cao Phong ăn mặc rất gọn gàng, nhưng nhìn từ trên xuống dưới không có lấy một món đồ hàng hiệu, chắc chắn không phải là ông chủ công ty nào đó.

“Thưa anh, chúng tôi rất bận, không rảnh chơi đùa với anh đâu. Cho nên anh hãy qua chỗ khác mà xem đi.” Nhân viên bán hàng trầm mặt nói. Lần này có rất nhiều người nghe thấy nên đều quay sang, khó hiểu nhìn bên này.

Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó xoay người chuẩn bị sang cửa hàng khác.

“Thưa anh, xin hãy chờ một chút.” Đúng lúc này, một thanh niên mặc đồ vest nhanh chóng đi ra.

“Cửa hàng trưởng!” Nhân viên bán hàng lập tức cung kính lên tiếng chào.

“Sao vậy hả? Tôi thấy cô đuổi khách đi, không biết khách hàng là thượng đế sao?” Cửa hàng trưởng nhíu mày nhìn nhân viên bán hàng. Rất nhiều khách hàng trong tiệm cũng quay sang nhìn họ, nếu như là nhân viên bán hàng đuổi khách thì thật là quá đáng.

“Cửa hàng trưởng, anh không biết chứ chắc chắn anh ta tới đây để đùa giỡn chúng ta.” Nhân viên bán hàng vội giải thích.

“Thế là thế nào?” Cửa hàng trưởng nhìn thoáng qua Cao Phong rồi hỏi.

“Anh ta nói là muốn mua 200 chiếc điện thoại có sẵn, chẳng phải là nói đùa hay sao?”

Nhân viên cửa hàng trào phúng nói.

Nghe vậy, cả cửa hàng điện thoại đều im phăng phắc, mọi người đồng loạt nhìn về phía Cao Phong. Họ nghe thấy gì cơ? Muốn mua 200 chiếc điện thoại ư? Hơn nữa còn mua luôn điện thoại có sẵn?

“200?” Cửa hàng trưởng mở to mắt, sau đó quay lại nhìn Cao Phong. Anh ta đánh giá Cao Phong từ trên xuống dưới, lại nhìn chìa khóa xe móc trên ngón tay Cao Phong, trong lòng lập tức hiểu ngay. Quần áo chưa đến 2 triệu đồng, đi xe ô tô cùng lắm là 200 triệu, loại người này có lẽ là chủ công ty nhỏ, nhưng cùng lắm chỉ sở hữu tài sản mấy trăm triệu mà thôi.

Mà 200 chiếc điện thoại, cho dù có giá 6 triệu một chiếc thì cũng cần phải trả 1 tỷ 200 triệu. Một người lái chiếc xe hơn 200 triệu thì sao có tiền mà mua 200 chiếc điện thoại?

Nếu là lúc đang vắng khách thì có lẽ cửa hàng trưởng sẽ nói chuyện với Cao Phong mấy câu.