Rể Quý Rể Hiền

Chương 306




“Bịch! Thịch!”

Tốc độ đánh của cú đấm này rất nhanh, đến nỗi làm cho người ta hoa cả cả mắt.

Vài giây tiếp theo, anh trực tiếp đấm vào trán Triệu Thiết Hào.

Triệu Thiết Hào bị đánh một đòn cực kỳ nghiêm trọng vào trán, trong nháy mắt cả người mất đi khả năng suy nghĩ.

Anh ta cảm thấy đầu óc anh ta bây giờ giống như bị một chiếc ô tô đang lao nhanh đến đâm vào đầu anh ta.

Triệu Thiết Hào cảm thấy một cơn chóng mặt đang ập đến, sau đó là trời đất ngả nghiêng, cơ thể anh ta chênh vênh chuẩn bị ngã xuống đất và có thể sẽ không thể đứng dậy nỗi.

Nhưng, Cao Phong không để cho anh ta ngã xuống đất.

"Bich!"

Với một cú đấm móc câu, đấm thẳng vào cằm Triệu Thiết Hào, khiến cho Triệu Thiết Hào lùi về phía sau liên tục, cơ thể anh ta vẫn chưa ngã xuống.

Cao Phong không do dự tiến lên phía trước, lại là một cú đấm móc câu nhắm vào phía bên trái mặt của Triệu Thiết Hào, làm cho Triệu Thiết Hào nghiêng về phía bên phải.

Không đợi Triệu Thiết Hào ngã xuống, Cao Phong lại tiếp tục tung ra một cú đấm móc câu phía bên phải, lại làm chấn động cơ thể của Triệu Thiết Hào.

Cao Phong vẫn không ngừng ra đòn, cơ thể của Triệu Thiết Hào hoàn toàn bị Cao Phong biến thành một bao cát thịt người!

Mà cả người của Triệu Thiết Hào bây giờ giống như một con lật đật, muốn ngã cũng không ngã được.

Đặng Hoàng Phi ngây người ra, Thái cũng vô cùng khiếp sợ, Khúc Đại Minh cũng trợn tròn cả hai mắt.

Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng ngừng la hét, ngẩn ngơ đứng nhìn trận đấu này.

Đến nỗi những người khác, cũng bỗng nhiên há hốc mồm, trợn mắt nhìn.

Toàn bộ mọi người đều kinh sợ!

Ánh mắt của mọi người đều trợn tròn, nghẹn họng, trân trân nhìn cảnh tượng này, sợ đến nỗi muốn rớt cả quai hàm ra.

Không ai nghĩ rằng tình hình lại xoay chuyển nhanh như vậy!

Trước đó Cao Phong vẫn còn đang bị ép sát, nhưng bây giờ người được gọi là chồng của Kim Tuyết Mai, trong nháy mắt đã hoàn toàn chuyển bại thành thắng.

Cao Phong dùng một tay đỡ cú đấm năm bước của Triệu Thiết Hào, sau đó một đấm cuối cùng trực tiếp khiến cho Triệu Thiết Hào lờ mờ nằm ngay tại chỗ.

Lúc này, anh ta bị Cao Phong đánh giống như một cái bao cát, từng đấm từng đấm ầm ầm lên người, anh ta không còn chút sức lực nào để đánh lại nữa.

Những nắm đấm mạnh mẽ và cực kỳ dày đặc của Lục Phong, giống như hạt mưa, lại càng giống mưa đá từ trên trời rơi xuống, hung hăng nện lên người của Triệu Thiết Hào.

Triệu Thiết Hào muốn đánh trả, nhưng khổ nỗi mỗi lần nâng cánh tay lên, đã bị Cao Phong dùng một đấm đánh rụt trở lại.

Tất cả mọi người trên khán đài đều há hốc mồm không nói nên lời, nhìn cảnh này hết thảy đều kinh hãi trong lòng.

Kim Tuyết Mai trợn to đôi mắt xinh đẹp, hai tròng mắt vừa kinh sợ, vừa khích động, vừa sửng sốt, cũng vừa sùng bái anh...

Toàn bộ câu lạc bộ thể hình đều yên lặng, chỉ có nắm đấm của Lục Phong vẫn từng cú từng cú nện thùm thụp lên người Triệu Thiết Hào.

"Xi!"

Sau một lúc, cuối cùng ai đó cũng có phản ứng lại, theo bản năng dùng sức đẩy ra một hơi to.

Mà âm thanh này giống như là có người đốt một quả pháo, trong nháy mắt bừng tỉnh mọi người.

"Xi!"

"Trời ơi!"

"Kinh khủng quá!"

Trong những giây tiếp theo, những đợt khí lần lượt vang lên khắp câu lạc bộ.

Thực lực mạnh mẽ mà Lục Phong thể hiện vào lúc này đã chinh phục được mọi người.

Dù là Đặng Hoàng Phi hay các thành viên trong câu lạc bộ thể hình trong lòng đều run rẩy dữ dội.

Đàn ông ở đây đều hâm mộ thực lực của Cao Phong, đây mới là mạnh mẽ thật sự!

Các cô gái cũng vô cùng sùng bái, họ đều muốn biểu lộ tình cảm của mình, hận không thể ngay lập tức đến bên cạnh Cao Phong để thổ lộ.

“Cao Phong, anh ấy thực sự rất mạnh mẽ.."

“Thì ra trước đó anh ấy chưa thể hiện hết thực lực của bản thân, vì anh ấy tuân theo đạo đức võ thuật, nên không tùy tiện sử dụng võ đánh người!"

"Ngay cả Triệu Thiết Hào, người sử dụng cú đấm năm bước, cũng bị Cao Phong bắt được dễ dàng, anh ấy cuối có thân phận gì?"

"Người mạnh nhất Hà Nội, chính là Cao Phong!”

Mọi người không ngừng kinh ngạc, mà trong sân đấu Cao Phong vẫn không ngừng giã Triệu Thiết Hào.

Triệu Thiết Hào bây giờ liên tục rút lui, trên người anh ta không còn nữa điểm kích phách của cao thủ.

Lúc vừa mới bắt đầu Triệu Thiết Hào còn muốn chống cự lại một chút. Nhưng Cao Phong không ngừng công kích dày đặc, anh ta đã buông bỏ ý định chống cự.

"Phong... Anh phong! Tôi, tôi nhận thua!" Triệu Thiết Hào cắn răng hô lên.

Anh ta sợ nếu không thừa nhận thua, Cao Phong sẽ đánh chết anh ta ngay tại chỗ!

Cao thủ mạnh nhất Hà Nội, tuyệt học nhà họ Triệu, võ thuật chính thống, giờ phút này đều bị Triệu Thiết Hào vứt ở đằng sau.

Còn sống, mới là điều quan trọng nhất.

Không ai có thể đối mặt với sự sống và cái chết một cách bình tĩnh, Triệu Thiết Hào cũng như vậy.

Lúc này, dưới khí thế mạnh mẽ của Cao Phong, khí thế của anh ta đã rụt lại, anh ra thực sự sợ hãi.

"Anh nói cái gì?" Cao Phong lại đấm một cái, đập Triệu Thiết Hào lui về phía sau bảy tám bước.

"Tôi nói tôi nhận thua, anh Phong, tôi nhận thua!" trong lòng Triệu Thiết Hào vẫn không cam lòng.

Nhưng đối mặt với sức mạnh to lớn trước mặt, không cam lòng, cũng không làm được gì!

Mọi người xung quanh đều bị sốc, Triệu Thiết Hào chịu thua!

Triệu Thiết Hào mạnh mẽ, là người đoạt được đai vàng vô địch quyền anh, đồng thời cũng là võ sư chính thống làm chấn động vùng Đông Bắc, mấy năm liền không bại trận nào.

Trong số rất nhiều đối thủ của Triệu Thiết Hào, không ai có thể chịu nổi ba cú đấm của anh ta, thậm chí còn không đủ tư cách để anh ta tung ra ba cú đấm.

Mà bây giờ đối mặt với Cao Phong, mặc dù đã ra cú đấm năm bước, cũng cam tâm nhận thua với Cao Phong, điều này còn chưa kinh khủng sao?

Động tác của Cao Phong hơi ngập ngừng một chút, sau đó lại vươn tay ra trong vài giây tiếp theo, nằm lấy nắm đấm của Triệu Thiết Hào.

Giống như một cái kiềm sắt, hung hăng nắm lấy nắm đấm của Triệu Thiết Hào, cánh tay anh không ngừng dùng sức xiết chặt.

Triệu Thiết Hào chỉ cảm thấy từng đợt sức mạnh không ngừng truyền ra từ bàn tay của Cao Phong, mà phía trên bàn bàn tay của Triệu Thiết Hào trong nháy mắt không ngừng đau nhức!

"A!"

Ngay sau đó, Triệu Thiết Hào không còn dáng vẻ nào của đại cao thủ, anh ta đang kêu ra từng tiếng thảm thiết.

Anh ta cảm giác được Cao Phong sẽ bóp nát nắm tay của mình ngay lập tức.

“Bây giờ, tôi nói anh không có đạo đức của người học võ, học trò anh dạy lại càng vô dụng. Anh có phục không?"

Cao Phong một tay nắm lấy nắm đấm của Triệu Thiết Hào, ánh mắt như có điện nhìn chằm chằm vào Triệu Thiết Hào.

"Tôi phục, tôi phục!” Triệu Thiết Hào không dám do dự.

"Tôi nói anh tự xưng là đàn anh trước mặt tôi, cậy già lên mặt, anh có phục?" Cao Phong nắm chặt hai tay, trầm giọng hỏi.

“Tôi phục! Tôi phục!” Triệu Thiết Hào gật đầu, không ngừng than vãn.

"Tôi nói danh xưng cao thủ số một của anh chỉ là có tiếng không có miếng, cũng chỉ tầm thường tôi, anh có phục không?" Cao Phong nheo mắt nghiêng người về phía trước.

"Tôi phục! Tôi phục!” Giọng điệu của Triệu Thiết Hào như đinh đóng cột.

Sau khi nghe ba câu hỏi của Cao Phong, tất cả mọi người trên khán đài đều sửng sốt không nói nên lời.

Cao Phong hỏi giống như giắt một thanh kiếm trên đầu mọi người, ai nào dám từ chối không phục, thanh kiếm kia sẽ chém xuống.

Bây giờ, khí thế toát ra trên người Cao Phong, giống như có thể đánh bay cả sinh tử của con người ở địa ngục Tu-la, người khác phải không ngừng khiếp sợ.

Triệu Thiết Hào vẫn không ngừng kêu khổ, việc Cao Phong chất vấn đều là do trước đó Triệu Thiết Hào nói quá nhiều!

Triệu Thiết Hào tức vì không thể tự tát mình hai tát tai thật mạnh, tại sao trước đó anh ta lại nói nhiều như vậy?

“Anh trước mặt tôi dám xưng là người trên tôi, còn không quản giáo nghiêm học trò của mình, còn muốn đánh bại tôi bằng một đấm, anh có nhận không?" Cao Phong hơi nheo mắt lại.

"Tôi... nhận..."Triệu Thiết Hào cúi đầu ảm đạm.

Giờ phút này Triệu Thiết Hào cúi đầu trước mặt Cao Phong như chút chim cút, thành thật không còn dám phản kháng.