Rể Quý Rể Hiền

Chương 292




Tuy nhiên vào lúc này không ai để ý đến người quản lý.

Người thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Cao Phong, thản nhiên nói: "Xin đừng quấy rầy tôi cùng bạn uống cà phê."

"Cao Phong, anh đi đi, tôi nói chuyện với bạn tôi một lúc rồi quay về." Kim Cao Tuyết Ngọc cũng thúc giục.

Cô ta thật sự không muốn làm Mộc Phong hiểu lầm bất cứ điều gì, cũng không muốn Cao Phong biết thân phận của Mộc Phong.

Lỡ như Cao Phong quay về nói với Kim Tuyết Mai rằng hôm nay Kim Tuyết Ngọc đã đến gặp một người bạn qua mạng, Kim Tuyết Mai chắc chắn sẽ nói cô ấy.

Khách hàng xung quanh quán cà phê cũng nghiền ngẫm nhìn Cao Phong.

Cao Phong lúc này không thể so với người trẻ tuổi kia.

Mọi người ăn mặc sang trọng, có người đẹp làm bạn, đứng trên cao nhìn xuống Cao Phong.

Còn Cao Phong một mảnh quần áo bình thường, một tên điểu ti* bị bạn gái vứt áo ra đi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người thanh niên kia thôi.

*Điểu ti là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại- trích báo Người Lao Động

“Cậu chủ, cậu cũng ở đây sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, mọi người đột nhiên quay lại nhìn.

Nhiều người còn kinh ngạc hơn, bây giờ là năm nào rồi chứ mà còn có người gọi là cậu chủ?

Chỉ nhìn thấy quản lý của tiệm cà phê này, vẻ mặt căng thẳng đi về phía Cao Phong, giống như gặp được mấy người tai to mặt lớn nào đó vậy, mọi người đồng thời sửng sốt, lẽ nào Cao Phong này là thế hệ con nhà giàu thứ hai sao?

Đôi mắt Kim Tuyết Ngọc đột nhiên mở to, người quản lý này đang gọi Cao Phong sao?

Cao Phong làm sao có thể là cậu chủ được chứ? Anh ta làm sao có thể là cậu chủ được chứ?

Cao Phong cũng có chút nghi ngờ, tuy rằng quán cafe Highlands này là sản nghiệp của anh, nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên anh tới đây, quản lý này làm sao có thể biết anh?

Hiện tại, danh tính của Cao Phong vẫn được giữ bí mật với các cửa hàng mặt tiền này và rất nhiều người không biết điều đó.

Ngay cả khi ai đó thực sự biết, ít nhất cũng phải trên cấp quản lý cửa hàng, mà người quản lý này...

“Cậu chủ, tại sao cậu đến mà không nói trước cho tôi biết một tiếng?"

Quản lý vẻ mặt lo lắng, bước thẳng đến chỗ Cao Phong, mở miệng nói chuyện.

“Ừm, tôi vừa đi ngang qua đây nên.." Cao Phong dừng lại, đang định giải thích, dù sao anh ta cũng đã chào rồi nên không thể không đáp lại.

Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo diễn ra khiến tất cả mọi người, kể cả Cao Phong đều ngạc nhiên.

Khi quản lý nghe thấy lời nói của Cao Phong, anh ta cũng không thèm phản ứng với Cao Phong, thậm chí còn không liếc mắt nhìn anh một cái.

Nhưng như một người qua đường, anh ta đi thẳng qua Cao Phong.

Mọi người có chút khó hiểu, cậu chủ này không phải là kêu Cao Phong sao? 

“Cậu chủ Đông, cậu tới rồi!"

Người quản lý bước đến người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Kim Tuyết Ngọc, sau đó anh ta mới cung kính chào hỏi một tiếng.

Kim Tuyết Ngọc đột nhiên mở to mắt, Cao Phong khẽ cau mày, mọi người xung quanh đều bật cười.

Người cười lớn nhất là cậu chủ Đông kia, Trần Lập Đông.

"Ha ha, tôi nghe Tuyết Ngọc nói anh là Cao Phong? Chẳng lẽ anh đến đây để diễn hài sao?"

"Anh nghĩ quản lý này đang gọi anh sao?" Trần Lập Đông không nhịn cười được, duỗi ngón tay về phía Cao Phong, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

Mọi người xung quanh cũng gật đầu lia lịa, người quản lý kêu cậu chủ Đông, anh ta tên Cao Phong, liên quan gì mà lại lên tiếng chứ, lại còn nói mình đi ngang qua đây, cố ý làm trò cười cho người khác?

Mặt của Kim Tuyết Ngọc cũng nháy mắt đỏ lên, may mắn lúc nãy cô ta không nói mình là người một nhà với Cao Phong.

Bằng không hiện tại nhất định cũng giống như Cao Phong bị người ta cười nhạo, vậy thì mất mặt biết bao nhiêu chứ?

Cao Phong, anh như thế nào trong lòng anh không biết sao? Gần đây mới dựa vào Lâm Vạn Quân nên có một ít tiền.

Vậy mà có người kêu cậu chủ anh cũng dám lên tiếng trả lời? Anh chỉ là một người con rể được dâng đến tận cửa thì làm sao có thể dính dáng đến hai chữ “cậu chủ" này được?

Lúc này, sự chán ghét của Kim Tuyết Ngọc dành cho Cao Phong càng trở nên gay gắt.

Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó nhìn về phía quản lý: “Anh biết anh ta, anh không biết tôi sao?"

"Xin lỗi anh, cậu Đông là hội viên VIP của quán cà phê của chúng tôi. Người mà tôi gọi vừa rồi không phải là anh, và tôi cũng không biết anh." Người quản lý thẳng thừng trả lời.

"Ha ha, Cao Phong, anh nghĩ anh là ai? Anh nghĩ anh là người giàu nhất Hà Nội, đi đâu cũng phải có người biết anh sao?"

"Làm người phải tự biết mình, không phải chó mèo nào cũng có thể được mọi người biết đến." Trần Lập Đông cười lạnh chế nhạo.

Mọi người xung quanh bật cười, họ nhìn Cao Phong với vẻ mặt sung sướng khi nhìn người gặp họa.

Kim Tuyết Ngọc nghe xong cảm thấy có chút khó chịu, nhưng sau khi nhìn thoáng qua Cao Phong, cô ta cũng không nói nhiều.

Những thứ này đều là do Cao Phong tự làm ra, người ta kêu cậu chủ cũng dám lên tiếng trả lời? Không chừng có người kêu là sếp anh ta cũng dám trả lời?

Quan trọng hơn là, chính anh Mộc Phong của cô ta đã nói điều này!

Kim Tuyết Ngọc cảm thấy rằng bất kể anh Mộc Phong làm gì thì cũng đều đúng.

Cho dù Cao Phong có là người nhà của cô ta đi chăng nữa, nhưng lúc này, Mộc Phong trong lòng cô ta càng quan trọng hơn.

Tuy nhiên, Cao Phong lại liếc nhìn quản lý một cái, nhẹ nói: “Anh không biết tôi, có lẽ là do cấp bậc không đủ đi.”

"Anh này, ngươi có chút tự cao rồi đó." Quản lý chế nhạo khinh thường đáp.

Rõ ràng là anh ta đang đứng về phía Trần Lập Đông nên cũng sẽ không cho anh sắc mặt tốt.

“Tuyết Ngọc, người này là ai, mau đuổi anh ta ra ngoài, đừng để anh ta ảnh hưởng đến việc uống cà phê của chúng ta." Trần Lập Đông không còn hứng thú nói chuyện với Cao Phong, quay đầu hỏi Kim Tuyết Ngọc.

"Cái này.." Kim Tuyết Ngọc dừng lại, sau đó nháy mắt với Cao Phong.

Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó đi tới bên cạnh, nói: “Tôi đến đây để uống cà phê, các người tiếp tục."

Vì Kim Tuyết Ngọc không muốn để anh quản chuyện của cô ta nên Cao Phong sẽ không hỏi quá nhiều.

Nhưng, nói thế nào cô ta cũng là là em gái của Kim Tuyết Mai, Cao Phong nhất định sẽ không để cô ta bị người khác tính kế.

"Đứng lại đó cho tôi!" Cao Phong vừa tìm được một chỗ, định ngồi xuống thì Trần Lập Đông lại hét lên.

“Cậu có ý gì?” Cao Phong khẽ nhíu mày.

Anh là một khách hàng, ngồi uống cà phê ở đây còn phải ngại gì sao?

“Bây giờ, tôi bao hết tất cả các bàn trống ở đây, bao gồm cả bàn trống bên cạnh anh, tôi cũng bao luôn.”

"Cho nên, tốt hơn hết anh nên đi khỏi đây đi." Trần Lập Đông cười xấu xa, cong môi nhìn Cao Phong.

Những người xung quanh vô cùng kinh ngạc, lúc này trong quán còn gần 20 bàn trống, cậu Đông này lại nói muốn bao hết!

Lợi hại! Thật khí thế nha!

“Mộc... cậu Đông, hay là thôi đi.." Kim Tuyết Ngọc khẽ ngăn cậu ta lại.

"Tuyết Ngọc, em đừng xen vào chuyện này, anh sẽ cho anh ta nhìn kỹ xem cái gì gọi là chênh lệch."

“Cái tên thịt chó viên này không lên nổi mặt bàn, anh sẽ không để loại chó mèo này có thể ngồi ở bất kỳ một cái bàn nào ở đây." Trần Lập Đông cười lạnh.

Bây giờ cậu ta muốn thể hiện mình vô cùng giàu có trước mặt Kim Tuyết Ngọc, vậy làm sao cậu ta có thể dừng tay lại được chứ?

Việc Trần Lập Đông không vừa ý một câu đã bao hết toàn bộ cửa hàng đã làm cho mọi người vô cùng chấn động.

Nhiều người nhìn Cao Phong với vẻ thích thú, họ muốn nhìn Cao Phong sẽ xấu mặt như thế nào.

“Này, người này thật không có mắt hìn, nếu là tôi, tôi sẽ xanh mặt mà đi ra rồi!”

“Nói không phải chứ, người không có tiền, không có địa vị, liền muốn vọt tới trước mặt bọn họ đối chất, chuyện này làm sao có thể được chứ?"