Rể Quý Rể Hiền

Chương 287




Trong phòng, Kim Tuyết Ngọc thấy Mộc Phong đã offline nên cũng không có hứng thú làm live stream nữa, không lâu sau cũng thoát khỏi trang web.

Người xưa có câu “Con gái làm đẹp vì người mình thích", Kim Tuyết Ngọc cảm thấy mình đang trong trạng thái như thế. Thực ra cô làm live stream hằng ngày là vì muốn chờ người mà mình mong đợi, kể cả việc trang điểm trước khi live stream cũng là vì người nào đó mà thôi.

Ngay cả chính Kim Tuyết Ngọc cũng không nhận thấy, mỗi lần Mộc Phong giúp mình lật ngược tình thế đã ăn sâu trong trái tim cô, cảm giác an toàn ấy khiến Kim Tuyết Ngọc vô cùng rung động.

Cô vẫn luôn tin rằng tiền không thể mua được tất cả, nhưng người chịu tiêu tiền vì mình chắc chắn là người quan tâm tới mình.

“Tinh tinh” Zalo của Kim Tuyết Ngọc bỗng vang lên tiếng thông báo. . truyện ngôn tình

Kim Tuyết Ngọc vội cầm điện thoại lên. Cô mới gửi số Zalo của mình cho Mộc Phong, chỉ chờ Mộc Phong add số Zalo của mình mà thôi.

"Chào em. Em là Tuyết Ngọc hả?” Tin nhắn kèm theo thông báo kết bạn chính là câu này.

Kim Tuyết Ngọc vô cùng kích động. Vừa rồi cô chỉ gửi tin nhắn cho một mình Mộc Phong, thế nên người này chắc chắn là Mộc Phong!

Vì thế, Kim Tuyết Ngọc vội đồng ý kết bạn, sau đó gửi một câu: “Anh Mộc Phong đó phải không?"

Người kia rõ ràng sửng sốt mấy giây, sau đó mới đáp: “Em đoán xem?"

"Em đoán anh là Mộc Phong. Em mới gửi số Zalo cho anh thì anh đã kết bạn với em rồi!" Kim Tuyết Ngọc mỉm cười, nhanh chóng gõ phím trả lời.

“Ừ, em thông minh ghê... Anh đây.” Bên kia mau chóng đáp lại.

Kim Tuyết Mai vào phòng thì thấy Kim Tuyết Ngọc cầm điện thoại cười ngây ngô, không khỏi tò mò hỏi một câu.

"He he, anh Mộc Phong tìm em nè, bọn em đang chat á." Kim Tuyết Ngọc phấn khởi chia sẻ tin tức với Kim Tuyết Mai.

“Anh ấy thật sự tìm em hả?" Nghe vậy, Kim Tuyết Mai sửng sốt.

"Vâng vâng, em mới gửi số Zalo cho anh ấy thì anh ấy đã kết bạn với em rồi." Kim Tuyết Ngọc đáp, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Thấy nụ cười say mê trên mặt Kim Tuyết Ngọc, Kim Tuyết Mai không nhịn được khẽ lắc đầu, đồng thời âm thầm vứt bỏ phỏng đoán trước đó.

Mộc Phong và Cao Phong không hề liên quan gì tới nhau, tất cả chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.

Hôm sau, trong một quán café, Kim Tuyết Ngọc và Kim Hồng Vũ ngồi đối diện với nhau.

"Kim Hồng Vũ, anh tìm tôi ra đây làm gì?" Kim Tuyết Ngọc nhíu mày nhìn Kim Hồng Vũ.

Cô vốn không định ra đây đâu, nhưng Kim Hồng Vũ bám riết không tha nên cuối cùng, cô ta đành phải đến đây ứng phó với anh ta. Dù gì hai người cũng có quan hệ huyết thống, Kim Tuyết Ngọc không muốn làm bế tắc mối quan hệ họ hàng.

“Tuyết Ngọc, anh biết em có hiểu lầm với anh, nhưng nếu anh không gọi em ra đây thì nhà họ Kim chúng ta sẽ xong đời mất!” Vẻ mặt Kim Hồng Vũ buồn bã, trông như thể anh ta lo lắng cho công ty KIm Thiên cỡ nào.

Kim Tuyết Ngọc không nói một lời, chỉ nhíu mày nhìn Kim Hồng Vũ.

"Công ty Kim Thiên là do ông nội chúng ta dốc hết sức gây dựng nên, em có hiểu điều đó không?" Kim Hồng Vũ nghiêm túc nhìn Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc sửng sốt, vẻ mặt dịu đi. Kim Hồng Vũ nói không sai. Ông Kim đức cao vọng trọng, người nhà họ Kim đều vô cùng tôn kính ông, trong đó có cả Kim Tuyết Ngọc.

"Tôi hiểu! Nhưng bác cả chẳng phải chính là thành viên hội đồng quản trị của công ty hay sao? Công ty Kim Thiên đã xảy ra chuyện gì trong tay các anh à?” Kim Tuyết Ngọc thản nhiên đáp.

"Em không biết đâu. Bây giờ ba anh đã bị đuổi khỏi chức vị chủ tịch rồi." Kim Hồng Vũ ngửa mặt lên trời thở dài.

Trong khoảng thời gian qua, Kim Hồng Vũ đã kín tiếng hơn nhiều, dù sao cũng vì anh ta đã đánh mất quá nhiều danh tiếng. Chẳng qua anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định đối phó với Cao Phong. Chỉ khi nào áp chế Cao Phong thì họ mới có thể nắm giữ công ty Kim Thiên lại lần nữa!

"Cái gì?" Kim Tuyết Ngọc sửng sốt. Lần đầu tiên cô ta nghe nói tới chuyện này, dù sao cô ta cũng không có hứng thú với việc của công ty.

“Đúng thế, hơn nữa chính tổng giám đốc Lâm của công ty bất động sản Phong Mai đã kiên quyết yêu cầu phải hủy bỏ chức vị của cha anh." Kim Hồng Vũ gật đầu nói.

Lúc trước, Kim Hùng Sơn cho rằng nhà họ Kim đã trở thành thông gia với nhà họ Cao nên nói chuyện với Lâm Vạn Quân cực kỳ không khách khí, còn gọi Cao Phong là phế vật. Kết quả Lâm Vạn Quân lập tức tuyên bố nếu Kim Hùng Sơn còn làm việc trong công ty Kim Thiên ngày nào thì ông ta sẽ hủy bỏ hết mọi sự hợp tác với công ty Kim Thiên. Thế nên bà cụ Kim bất đắc dĩ, đành phải hủy bỏ chức vị của Kim Hùng Vũ.

Chẳng qua lúc này Kim Hồng Vũ lại không nói rõ nguyên nhân, chính là vì có kế hoạch riêng.

“Lại là Lâm Vạn Quân à?" Kim Tuyết Ngọc càng nhăn mày.

“Đúng thế, chính là Lâm Vạn Quân! Em ngẫm lại chuyện lần trước anh nói với em, bây giờ em đã tin lời anh chưa?"

"Chắc chắn Cao Phong đã cấu kết với Lâm Vạn Quân, chuẩn bị trong ngoài phối hợp nuốt chửng công ty nhà chúng ta!" Nói tới đây, vẻ mặt Kim Hồng Vũ tràn đầy căm phẫn, dường như bị oan ức lắm.

Nghe vậy, Kim Tuyết Ngọc im lặng, đầu óc rối bời. Mặc dù cô ta không ưa gì Cao Phong, nhưng dù gì cô ta cũng chung sống dưới một mái nhà với Cao Phong suốt ba năm. Không dám nói là hiểu rõ lẫn nhau, nhưng cũng hiểu được phần nào tính cách của đối phương.

Nếu nói Cao Phong chính là kẻ ăn cây táo, rào cây sung thì Kim Tuyết Ngọc sẽ không tin tưởng ngay lập tức.

“Kim Hồng Vũ, anh là loại người gì trong lòng anh cũng tự biết rồi đấy, đừng ở đây lừa gạt tôi." Kim Tuyết Ngọc lạnh giọng nói.

“Tuyết Ngọc, em phải tin lời anh, Cao Phong không có ý đồ tốt lành gì đâu! Em phải biết rằng chúng ta mới là người một nhà”

"Chúng ta đều họ Kim, trong thân thể có dòng máu của nhà họ Kim, chúng ta mới là người thân có quan hệ huyết thống với nhau, em hiểu chưa? Cao Phong là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một thằng ở rể nhà chúng ta thôi! Em phải nhớ, anh ta họ Cao chứ không phải là họ Kim!" Kim Hồng Vũ nghiêm túc nói.

Kim Tuyết Ngọc nhất thời á khẩu không trả lời được.

“Tuyết Ngọc, cho dù anh xấu tính đến mấy thì những gì anh làm cũng là vì nhà họ Kim. Nói câu không dễ nghe, cho dù anh bỏ công ty Kim Thiên vào túi thì công ty Kim Thiên vẫn là do người nhà họ Kim chúng ta kiềm giữ!"

"Anh tin chắc ông nội sẽ không mong công ty Kim Thiên bị lọt vào tay một kẻ khác họ đâu, đúng không?” Thấy Kim Tuyết Ngọc bị mình thuyết phục, Kim Hồng Vũ lại khiêng ông Kim ra.

Câu nói cuối cùng này đã trở thành cọng rơm đè chết lạc đà, Kim Tuyết Ngọc thật sự bị Kim Hồng Vũ thuyết phục.

“Thế tại sao anh không nói cho bà nội biết chuyện này?" Kim Tuyết Ngọc hỏi.

"Không được! Hiện giờ chúng ta đang hợp tác với công ty bất động sản Phong Mai, mà người phụ trách việc hợp tác là chị gái em. Bà nội lại rất coi trọng chị gái em, hoàn toàn không có chỗ cho chúng ta nói chuyện.” Kim Hồng Vũ lắc đầu cười khổ.

Kim Tuyết Ngọc dừng lại một chút rồi hỏi: “Anh có bằng chứng không?"

"Tuyết Ngọc, anh không có bằng chứng! Nhưng em phải biết rằng chờ đến khi anh tìm thấy bằng chứng thì có lẽ mọi người đã không thể vãn hồi được nữa!” Vẻ mặt Kim Hồng Vũ vô cùng chân thành.

Kim Tuyết Ngọc trầm ngâm chốc lát mới nói: “Thế anh muốn tôi làm gì?"

"Thuyết phục chị gái em từ bỏ hợp tác với công ty bất động sản Phong Mai, từ nay về sau đừng lui tới với công ty bất động sản Phong Mai nữa.”

"Ngoài ra còn phải đề phòng Cao Phong." Lúc này, Kim Hồng Vũ mới nói ra kế hoạch trong lòng, cứ như thể đã suy nghĩ rất lâu.