Rể Quý Rể Hiền

Chương 277




Sau khi Phan Thanh Huy đã lên tiếng, Lê Trọng Việt không dám hô to gọi nhỏ với Cao Phong, nhưng lại dùng thủ đoạn nham hiểm để cố ý chọc giận Cao Phong.

Cao Phong khẽ nhếch môi, ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, trong lòng nảy sinh sự thương hại với Lê Trọng Việt.

Não là thứ tốt, nhưng rõ ràng Lê Trọng Việt không có thứ đó. Cũng có thể nói là anh ta quá chán ghét Cao Phong, chán ghét đến mức đánh mất lý trí và khả nắng uy nghĩ.

Cao Phong tiếp tục thò đũa, Lê Trọng Việt cũng xoay bàn đúng lúc Cao Phong sắp gắp đồ ăn.

Ban đầu mọi người không chú ý, nhưng bàn thủy tinh đặt thức ăn vẫn luôn xoay tròn, mọi người đều khó hiểu nhìn Lê Trọng Việt, sau đó chú ý thấy động tác của Cao Phong.

Chỉ cần Cao Phong thò đũa gắp thức ăn thì Lê Trọng Việt sẽ xoay bàn, làm cho Cao Phong gắp hụt.

"Ha ha ha. Tao không tin không chơi được mày." Lâm Thiên Hùng cười lạnh.

Người khác cũng bỡn cợt nhìn Cao Phong. Giờ đây Cao Phong đã trở thành thằng hề trong mắt mọi người. Chẳng lẽ Cao Phong cho rằng cậu Phan sẽ bảo kê anh sao? Bây giờ anh thậm chí còn không thể ăn cơm, thử hỏi anh có tức hay không?

Sắc mặt Kim Tuyết Ngọc rất khó coi, nhưng cô ta cũng biết mình không thể quản được Lê Trọng Việt.

Đa số mọi người đều đã buông đũa, cười nhạo nhìn Cao Phong bị đùa giỡn.

Biểu hiện dị thường của mọi người cũng bị Phan Thanh Huy nhận thấy, sau đó anh ta lập tức phát hiện tình huống đang xảy ra.

"Đừng xoay nữa." Phan Thanh Huy trầm giọng nói.

Nhưng lúc này Lê Trọng Việt đã dồn hết sức chú ý lên người Cao Phong, chỉ lo nhìn chằm chằm động tác của Cao Phong, trong lòng mừng như điên, thậm chí không nghe thấy Phan Thanh Huy nói gì.

Ngay khi Cao Phong lại thò đũa ra thì Lê Trọng Việt tiếp tục xoay bàn, chiếc đũa trong tay Cao Phong đụng vào cạnh bàn, trực tiếp rơi khỏi tay, lăn quay trên sàn nhà.

"Ha ha ha." Rất nhiều người bật cười ngay tại chỗ.

Trong lòng Lê Trọng Việt vô cùng vui sướng, chỉ hận không thể ngẩng đầu lên trời cười to, thật là hả giận.

Nhưng đúng lúc này, Phan Thanh Huy bỗng nhiên đứng dậy.

“Bốp!”

Lê Trọng Việt còn đang vênh mặt nhìn Cao Phong thì bỗng nhận thấy một bóng đen đánh trúng mặt mình.

Tiếng vang giòn giã vang lên khắp đại sảnh, Lê Trọng Việt chỉ cảm thấy cơn đau rát truyền đến từ trên mặt mình.

Lê Trọng Việt còn chưa kịp phản ứng lại thì Phan Thanh Huy đã tiếp tục giơ tay lên, một cái bạt tai tát mạnh xuống.

“Bốp!”

Cái tát lần này càng mạnh, tiếng vang cũng càng hơn.

Lê Trọng Việt ngây ngẩn cả người vì hai cái tát này, thậm chí ngã lăn quay từ trên ghế xuống sàn nhà.

Tất cả mọi người đều ngây ra. Nụ cười trên mặt Lâm Thiên Hùng ngưng bặt, tiếng cười nhạo của người khác tức khắc dừng lại, Kim Tuyết Ngọc và Đường Ngọc Diệp cũng kinh ngạc nhìn cảnh này.

Lê Trọng Việt ngẩn người ngồi trên sàn nhà, hai tay ôm mặt không nói được một lời.

Phan Thanh Huy đã kìm nén rất lâu, một khi đã bùng nổ thì hai cái tát sao có thể trút hết ra được? Thế nên anh ta không nói một lời, tiến lên giơ chân đạp một phát, khiến Lê Trọng Việt ngã lăn quay trên sàn nhà.

“Mày có phải thằng thiểu năng không hả? Đầu óc của mày đâu? Bố mày đã bảo là đừng có xoay nữa, mày điếc hả?" Phan Thanh Huy vừa chửi ầm lên vừa đạp lia lịa lên người Lê Trọng Việt.

Thấy vậy, mọi người đều hoảng sợ. Lần này cậu Phan đánh thật chứ không phải là nói miệng, không hề nương tay chút nào. Nhưng như thế mới phù hợp với tác phong của cậu Phan, cậu Phan vẫn luôn ngông cuồng như vậy, nói đánh đứa nào thì đánh luôn chứ không lòng vòng.

Chẳng qua hôm nay, Phan Thanh Huy cho mọi người cảm giác anh ta đã trở nên hiền hòa, thậm chí lúc nói chuyện với anh ta, mọi người không còn kính sợ như trước kia. Mãi tới lúc này, mọi người mới hiểu được Phan Thanh Huy chưa bao giờ thay đổi, anh ta vẫn là Phan Thanh Huy trước kia, chỉ cần không vừa mắt thì sẽ đánh người ngay tại chỗ.

“Cậu Phan, em sai rồi.” Lê Trọng Việt bị đánh cho xin xỏ liên tục. Anh ta không dám ra tay đánh trả, cho dù thêm mười cái lá gan thì cũng không dám.

Ở đây có rất đông người, nhưng không ai dám ngăn cản dù chỉ là nửa câu.

Lâm Thiên Hùng cắn răng, cuối cùng vẫn tiến lên khuyên nhủ Phan Thanh Huy: “Cậu Phan, anh xem."

"Xem cái đầu mày! Cút!"

Phan Thanh Huy không thèm nói nhiều, đột nhiên quay lại giơ tay thêm một cái bạt tai nữa.

“Bốp!”

Một phát bạt tai khiến Lâm Thiên Hùng lùi lại mấy bước, nhưng anh ta chỉ có thể che mặt không dám hó hé một lời. Mà lần này, không còn ai dám ngăn cản Phan Thanh Huy.

“Cậu Phan, không phải là em nhằm vào anh đâu... Em nào dám xoay bàn của anh chứ..."

Lê Trọng Việt nằm trên sàn nhà, đau đớn xin được tha thứ, nhưng Phan Thanh Huy vẫn không chịu ngừng tay.

"Tao đã bảo là đối xử với anh Phong khách sáo một chút, mày bỏ ngoài tai lời nói của tao đúng không?" Phan Thanh Huy bỗng túm tóc Lê Trọng Việt, tiếp tục thêm một cái bạt tai nữa.

Lê Trọng Việt chưa bao giờ bị đánh đau đến thế, không lâu sau đã mặt mũi bầm dập. Mọi người nhìn mà hoảng sợ, nhưng không ai dám nói gì. Phan Thanh

Huy mà nổi giận thì không phải đáng sợ vừa vừa đâu.

"Như thế là được rồi, còn đang ăn cơm kìa” Đúng lúc này, Cao Phong thản nhiên nói.

Mọi người đều sửng sốt. Người khác không dám khuyên Phan Thanh Huy, thế mà Cao Phong to gan quá vậy?

Bất ngờ là Phan Thanh Huy lại dừng tay, nói: “Được rồi, nể mặt anh Phong, tao không đánh mày nữa."

Lúc này, Lê Trọng Việt mới được giải cứu, đứng dậy với mặt mũi bầm dập, chỉ cúi đầu không nói một lời.

Phan Thanh Huy đánh anh ta, đương nhiên anh ta không dám bất mãn, nhưng Cao Phong lại thấy Phan Thanh Huy siết chặt nắm đấm, thậm chí khớp xương trắng bệch vì quá dùng sức, hơn nữa ánh mắt lạnh lẽo độc ác như rắn độc còn liếc nhìn Cao Phong mấy lần.

Cao Phong lắc đầu cười khổ. Chính Lê Trọng Việt gây sự, sau đó bị Phan Thanh Huy đánh, thế mà cuối cùng Lê Trọng Việt lại ghi hận mình.

Chẳng qua Cao Phong chẳng thèm bận tâm. Hôm nay anh có thể ngồi yên xem Lê Trọng Việt bị đánh, lần sau cũng sẽ như thế thôi, chẳng có gì thay đổi cả.

Kế tiếp, mọi người lại ngồi vào chỗ, Lê Trọng Việt còn liên tục nói xin lỗi Phan Thanh Huy, nhưng Phan Thanh Huy lại nhíu mày khoát tay.

Tuy nhiên đã xảy ra chuyện như vậy nên bầu không khí không còn vui vẻ như trước, mọi người nhanh chóng kết thúc buổi họp lớp này. Họ vốn định đi nơi khác quẩy một trận, nhưng thấy khuôn mặt tím tái của Lê Trọng Việt, mọi người lập tức không còn tâm trạng chơi bời nữa.

Phan Thanh Huy cũng chẳng rảnh lãng phí thời gian với đám người này, trực tiếp đứng dậy tuyên bố tan cuộc.

Đồng thời, Đường Ngọc Diệp nhận được điện thoại trong nhà, nói gia đình cô có việc gấp nên cô hãy mau chóng về nhà một chuyến.

“Anh Phong, xin hãy chờ một lát, tôi còn có chuyện muốn nói với anh.” Phan Thanh Huy thấy mọi người đã đi gần hết nên mới lặng lẽ đi đến trước mặt Cao Phong.

Cao Phong thản nhiên gật đầu, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.

“Ừm... Tuyết Ngọc, Lâm Đan Phượng, hai cậu ra bên ngoài chờ một chút, tôi với anh Phong muốn bàn chút việc, sẽ không lâu lắm đâu." Phan Thanh Huy lúng túng nhìn Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng.

Kim Tuyết Ngọc sửng sốt, sau đó nghi ngờ nhìn Cao Phong, nhưng không nói gì mà đi theo Lâm Đan Phượng ra ngoài.