Rể Quý Rể Hiền

Chương 268




Không chờ Cao Phong đáp lời, Lê Trọng Việt bỗng vỗ trán nói: “Tôi quên mất, anh đã trả xe cho người ta mất rồi, hôm nay anh đi taxi đến đây đúng không?"

"Ha ha.."

Nghe Lê Trọng Việt cố ý nói vậy, rất nhiều nam sinh nữ sinh đều lén cười nhạo.

Đây chính là sự chênh lệch rõ rệt. Dù cho Cao Phong quen biết với Đường Ngọc Diệp thì đã sao? Hai người là bạn bè, nhưng Đường Ngọc Diệp sở hữu Porsche, Cao Phong có không? Bạn bè của anh có tiền không có nghĩa là anh cũng có tiền. Người ta lái xe thể thao tới đây, chẳng phải anh chỉ có thể đi taxi hay sao? . Truyện Lịch Sử

Nhưng mà Kim Tuyết Ngọc không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên thò tay sờ lên người Cao Phong. Cô muốn lấy chìa khóa chiếc Bentley Mulsanne của Cao Phong ra ngay bây giờ để đám người kia mở to mắt mà nhìn.

"..." Bỗng nhiên bị Kim Tuyết Ngọc đụng vào người, Cao Phong né tránh theo phản xạ, sau đó khẽ lắc đầu với Kim Tuyết Ngọc, ý là không cần thiết chứng minh với đám người này làm gì. Chấp nhặt với đám người này sẽ chỉ hạ thấp thân phận của mình mà thôi.

Kim Tuyết Ngọc hít sâu một hơi, cuối cùng đành phải từ bỏ quyết định này, cúi đầu không nói một lời.

“Sao cậu Phan còn chưa đến nhỉ? Hay là chúng ta hát karaoke một lát đi!” Tống Thủy Tiên đề nghị.

Lời đề nghị này nhanh chóng nhận được sự đồng ý của mọi người. Cái gì có thể làm mọi người nhớ lại tình cảm bạn bè cùng lớp? Đương nhiên là uống rượu và hát karaoke!

Lâm Đan Phượng và Kim Tuyết Ngọc đều nổi hứng thú. Đường Ngọc Diệp cũng khẽ gật đầu. Cô từng học thanh nhạc, đương nhiên cũng rất thích âm nhạc.

“Được! Để tôi hát trước!" Lê Trọng Việt vung tay lên, trực tiếp đứng dậy.

Anh ta tự nhận mình có giọng hát khỏe, phát âm tiêu chuẩn, đương nhiên phải là người bắt đầu.

“Được! Anh Lê hát trước! Anh Lê chính là ca sĩ đấy nhé!" Lâm Thiên Hùng lập tức vỗ tay, mấy người khác cũng hùa theo.

“Bật bài Đã nhiều năm tôi không làm đại ca' cho tôi!" Lê Trọng Việt hào hứng hô. Thế là Lâm Thiên Hùng lập tức chạy lên chỗ máy tính bảng chọn bài hát cho Lê Trọng Việt, trông như một con chó săn vậy.

Lê Trọng Việt cầm micro, lắng nghe nhạc đệm của ca khúc, lại nhìn lướt qua ánh mắt mọi người đang chăm chú nhìn mình, trong lòng tràn đầy hào hùng.

Ngay sau đó, Lê Trọng Việt trực tiếp há miệng, bắt đầu cầm micro hát.

Chẳng qua... Lê Trọng Việt vừa cất lời thì mọi người đều ngây ra như phỗng.

Tiếng hát của Lê Trọng Việt... Đâu chỉ là khó nghe. Không chỉ tiếng hát chói tai mà Lê Trọng Việt còn lạc giọng, một bài hát vốn tràn đầy khí thế bị anh ta hát như thể táo bón.

Không ai ngờ ngày thường Lê Trọng Việt nói chuyện cũng không phải như thế, sao vừa ca hát lại ra nông nỗi này? Quả thực là chói tai đến mức đáng sợ, khiến người ta chỉ muốn bịt tai lại thôi.

Lâm Thiên Hùng còn đang chờ Lê Trọng Việt cất giọng hát thì sẽ vỗ tay khen ngợi, bây giờ cũng đần mặt ra.

Thế này... Thế này thì còn khen kiểu gì được đây? Ví dụ như có một thằng ngã lăn quay trên mặt đất, anh đến gần khen nó tư thế ngã thật là ngầu, chẳng phải là đang đá xéo người ta hay sao?

Vẻ mặt mọi người đều có chút xấu hổ, chỉ riêng Lê Trọng Việt nhắm mắt lại, hát với vẻ say mê.

“Chẳng lẽ... Anh ta không tự nhận thấy mình hát rất dở hay sao?" Kim Tuyết Ngọc thật sự không thể nhịn được nữa mà khẽ than thở một câu.

"Tuyết Ngọc, không phải ai hát lạc giọng cũng có thể nhận ra mình hát lạc giọng đâu. Cậu ta cho rằng mình hát đúng nhịp điệu." Đường Ngọc Diệp cũng rất buồn cười. Cô từng học thanh nhạc chuyên nghiệp nên biết điều đó.

“Được rồi.” Kim Tuyết Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thời gian không thể chảy ngược... Cuộc đời không thể hối hận... Yêu em mãi về sau..."

Lê Trọng Việt hát xong còn kéo chữ cuối cùng thật dài, tới tận bảy tám giây, mọi người chỉ có thể cố nhịn cười.

Tiếng nhạc đã dừng, Lê Trọng Việt còn nhắm mắt, đắm chìm trong thế giới của mình.

“Hơi thở của anh Lê kéo dài, chẳng mấy ai có thể hát dài được đến mức đó đâu!" Lâm Thiên Hùng vội đứng dậy vỗ tay. Những người khác cũng nể tình vỗ tay, đều khen Lê Trọng Việt hát hay.

“Nếu mọi người thích thì tôi hát thêm bài nữa nhé?" Lê Trọng Việt cười kiêu ngạo, liếc nhìn Cao Phong rồi lại cầm micro. Giờ đây, anh ta đã hoàn toàn coi mình là một ca sĩ chính hiệu.

"À.. Ê này... Để tôi hát một bài đi, tôi muốn hát!" Tống Thủy Tiên vội cầm micro lên rồi chọn một bài hát.

Giờ khắc này, Tổng Thủy Tiên đã trở thành công thần, mọi người đều nói lời cảm ơn cô ta từ tận đáy lòng.

Lê Trọng Việt vẫn còn chưa đã ghiền, nhưng vẫn ngồi xuống, kiêu căng nhìn Cao Phong hỏi: “Cao Phong, tôi đã từng học thanh nhạc đấy, anh thấy thế nào?" Trong lời nói tràn đầy sự thượng đẳng, hơn nữa còn ẩn chứa sự khinh thường đối với Cao Phong.

Cao Phong không khỏi cạn lời. Chẳng qua chỉ là một bài hát mà thôi, thế mà Lê Trọng Việt đã cảm thấy thượng đẳng đến mức này sao? Rốt cuộc Lê Trọng Việt đã hận mình đến mức tâm lý bị vặn vẹo cỡ nào vậy?

Có điều Cao Phong không thèm bận tâm tới Lê Trọng Việt, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn anh ta dù chỉ một lần.

"Ha ha ha, hôm nay mọi người đều phải hát, không biết hát cũng phải hát." Lê Trọng Việt cười lạnh.

Theo những gì anh ta điều tra được về Cao Phong, Cao Phong bám váy vợ suốt ba năm, không có bạn bè nào ở thành phố Hà Nội, có lẽ còn chưa từng tới quán karaoke lần nào ấy chứ. Không biết hát cũng không sao, chỉ cần anh ta xấu mặt là được, Lê Trọng Việt âm thầm cười khinh miệt.

Không lâu sau, dựa theo thứ tự ghế ngồi, mọi người hát hết bài này tới bài khác, cho dù không biết hát thì cũng sẽ ngâm nga mấy câu để bày tỏ thành ý.

Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng đều có giọng nói rất hay, cho người ta cảm giác ngọt ngào, đương nhiên thu hoạch được một tràng pháo tay sau khi hát xong.

Tuy nhiên khi đến lượt Cao Phong, Cao Phong lại thản nhiên từ chối, đưa micro cho Đường Ngọc Diệp.

“Này, đã bảo là ai cũng phải hát mà, sao Cao Phong lại không hát?" Thấy biểu hiện của Cao Phong, Lê Trọng Việt càng chắc chắn Cao Phong không biết hát.

"Cao Phong có nói là không hát à? Chẳng qua tôi muốn hát trước mà thôi." Đường Ngọc Diệp bình tĩnh giải thích, sau đó nhỏ giọng nói với Cao Phong: "Nếu anh không biết hát thì cứ ngâm nga mấy câu cho có là được. Anh cứ suy nghĩ xem mình muốn hát bài gì đi, để tôi hát trước."

Cao Phong bất đắc dĩ gật đầu. Đường Ngọc Diệp đã nói vậy thì anh cũng khó lòng từ chối.

Sau khi Đường Ngọc Diệp cất giọng ca, tất cả mọi người đều ngây người. Tiếng hát của Đường Ngọc Diệp không hề thua kém mấy ngôi sao ca nhạc hạng C! Bất kể là hơi thở hay giọng hát, cùng với kỹ xảo ca hát đều gần như hoàn hảo.

Cao Phong cũng khẽ gật đầu. Đường Ngọc Diệp rất có tài năng trong lĩnh vực âm nhạc.

Sau khi Đường Ngọc Diệp hát xong, tất cả mọi người đều sôi trào, thậm chí đám nam sinh còn huýt sáo, tiếng vỗ tay kéo dài liên miên không ngớt.

Đường Ngọc Diệp nói cảm ơn, sau đó đưa micro cho Cao Phong.

Mọi người đều đưa mắt nhìn Cao Phong. Cao Phong không có cách nào từ chối được, đành phải tiếp nhận micro.

“Cao Phong, anh muốn hát bài nào?" Đường Ngọc Diệp hỏi.

Cao Phong thấy một bài hát tên là “Faded” trong mục lục, thế là anh nói: "Bài này đi, không cần đổi."

Mọi người đều cười nhạo nhìn Cao Phong. Ai chẳng biết nhạc tiếng Anh khó hát, chắc Cao Phong còn chưa hát được nhạc trong nước nữa là đòi hát nhạc tiếng Anh.

Ngay cả Kim Tuyết Ngọc cũng quay đầu sang chỗ khác. Cô ta chưa từng nghe Cao Phong hát bao giờ.

Lê Trọng Việt nở nụ cười bỡn cợt. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để mỉa mai Cao Phong.

"Cao Phong, tôi tin anh có thể làm được." Đường Ngọc Diệp cổ vũ Cao Phong.

Cao Phong mỉm cười, bắt đầu hát theo nhạc:

"You were the shadow to my light, did you feel us? Another star, you fade away."

Cao Phong vừa cất giọng hát câu đầu tiên, Đường Ngọc Diệp lập tức sửng sốt. Những người khác cũng mở to mắt nhìn Cao Phong bằng ánh mắt đầy khó tin.

Còn Lê Trọng Việt thì đột nhiên đứng dậy, phẫn nộ quát: “Đứa nào mở nhạc gốc lên thế hả? Còn bật to volume nữa chứ! Tao chẳng nghe thấy giọng Cao Phong đâu cả!"