Rể Quý Rể Hiền

Chương 260




“Đây là sơ suất của tôi, tôi nên bị phạt, tại tôi không dặn dò cấp dưới rõ ràng.."

Vẻ mặt của giám đốc đại sảnh rất sợ hãi, cứ như thể đã phạm phải tội ác tày trời, thậm chí hai tay không nhịn được khẽ run rẩy.

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, Đường Ngọc Diệp ngơ ngác, nhân viên phục vụ và hai cô gái lễ tân cũng ngây người.

Cao Phong thực sự là bạn của tổng giám đốc Lâm? Nói vậy, vị khách mà hôm nay tổng giám đốc Lâm muốn tiếp đãi chính là Cao Phong, người ăn mặc bình thường như một tên nhóc nghèo này ư?

Trời đất! Nhân viên phục vụ và hai nhân viên lễ tân tức khắc hoảng hốt, họ vừa làm một việc ngốc nghếch cỡ nào cơ chứ! Vị khách quý mà ngay cả tổng giám đốc Lâm cũng phải đích thân chiêu đãi lại bị họ coi là kẻ ngốc, còn chặn dưới lầu không cho lên trên ư?

Quả thực là chán sống rồi. Nếu thật sự chọc giận Lâm Vạn Quân, e rằng cả câu lạc bộ Palazzo này cũng sẽ bị tổn thất nặng nề!

Lúc này, Đường Ngọc Diệp cũng rất kinh ngạc. Cô ta thật sự không ngờ Cao Phong trông có vẻ bình thường mà lại là bạn của tổng giám đốc Lâm. Cô ta vốn tưởng rằng Cao Phong ngoài chiều cao nổi bật và khuôn mặt hơi bảnh bao ra thì chẳng có gì đặc biệt, trang phục trên người anh cộng lại có lẽ còn chưa đến 2 triệu đồng. Bây giờ cô ta mới ngộ ra, Cao Phong chính là một người giản dị! Chẳng trách lúc nãy anh lại dám tự tin nói là sẽ nhường lại thứ này cho mình, thì ra anh thực sự có tư cách đó!

“Thưa anh Cao.. Mong... Mong anh đừng tức giận, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà...”

"Hôm nay hóa đơn của anh Cao và tổng giám đốc Lâm đều sẽ cho tôi chi trả!" Giám đốc đại sảnh vẫn đang nhận lỗi với Cao Phong.

"Không có việc gì." Cao Phong thản nhiên xua tay. Anh không phải là loại người thích so đo với người khác. Hơn nữa đám nhân viên phục vụ kia cũng chỉ làm việc theo quy tắc mà thôi, dù sao ban đầu Cao Phong cũng nhắc tới phòng riêng không có khách.

“Vâng vâng vâng, vậy thì anh Cao à chúng ta lên lầu thôi. Tổng giám đốc Lâm vẫn đang chờ anh đấy ạ.” Giám đốc đại sảnh cực kỳ khách sáo nói.

"Thưa... Thưa anh Cao... Tôi.. Xin lỗi.” Nhân viên phục vụ kinh hoàng cúi đầu, liên tục nói xin lỗi Cao Phong.

"Thôi." Cao Phong xua tay nói: “Bây giờ tôi đã có tư cách nhường đồ cho cô ấy chưa?"

"Chuyện này... Giám đốc ngài thấy thế nào?" Nhân viên phục vụ sửng sốt, quay sang nhìn giám đốc đại sảnh.

Giám đốc đại sảnh hơi trầm ngâm một lát, sau đó nói thắng: “Đó là đương nhiên! Anh Cao nói gì thì làm nấy! Cứ làm theo lời anh Cao nói đi!”

Anh ta biết rõ Lâm Vạn Quân đã căn dặn rất kỹ, vị khách tên là Cao Phong này quan trọng cỡ nào.

"Vâng." Nhân viên phục vụ đáp, sau đó lập tức cầm hộp ra, bắt đầu đóng gói món ăn cho Đường Ngọc Diệp.

Đường Ngọc Diệp mở to mắt, khó tin chứng kiến chuyện này, cảm giác như mình đang nằm mơ. Thứ mà cô ao ước lại lọt vào tay cô ta một cách dễ dàng đến thế ư?

Nói đúng hơn thì là Cao Phong chỉ cần nói dăm ba câu đã dễ dàng tặng đồ cho mình. Nếu chỉ dựa vào chính cô ta thì sẽ không bao giờ làm được điều đó.

Rốt cuộc Cao Phong là ai?

Nhân viên phục vụ đóng gói chùm nho Ruby Roman, sau đó cung kính nhìn Cao Phong: "Anh Cao, anh thấy thế này đã được chưa ạ?"

Cao Phong tùy ý nhìn thoáng qua, trầm ngâm một lát rồi nói: “Đưa cho cô ấy hết đi."

“Vâng” Nhân viên phục vụ nhanh tay đóng gói mọi thứ, đưa đến trước mặt Đường Ngọc Diệp.

Mãi đến khi những thứ đó đều được đưa đến trước mặt, hơn nữa giao tận tay mình, Đường Ngọc Diệp vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ. Thứ mà cô ta ao ước bao lâu nay giờ đang năm trong tay cô ta, cảm giác này thực sự rất khó hình dung.

“Thưa anh Cao, cảm ơn anh nhiều lắm, để tôi trả tiền cho anh." Đường Ngọc Diệp hoàn hồn lại, sau đó muốn đi lấy ví tiền.

"Không cần." Cao Phong bình tĩnh xua tay, sau đó đi về phía thang máy dưới sự dẫn dắt của giám đốc đại sảnh.

Đường Ngọc Diệp sửng sốt khó hiểu nhìn theo bóng lưng Cao Phong.

“Tại sao... Anh lại giúp tôi?” Đường Ngọc Diệp nhẹ giọng hỏi.

Cô và Cao Phong không thân cũng chẳng quen, trước kia chưa từng gặp mặt bao giờ, tại sao Cao Phong lại nhường đồ cho mình, hơn nữa còn không lấy tiền của mình?

Nghe vậy, Cao Phong dừng bước, giám đốc đại sảnh khom lưng đứng bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.

Cao Phong im lặng chốc lát mới đáp: “Có lẽ là vì... Tôi cũng có ông nội bà nội.”

Dứt lời, Cao Phong lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh.

Trong lòng Cao Phong vẫn còn một điều tiếc nuối, đó là không thể báo hiếu cho ông cụ Cao. Trong mấy năm ở nhà họ Cao, thật sự rất ít người thân thiết với Cao Phong. Trừ cô em gái Cao Tử Hàm thì chỉ còn lại ông cụ Cao mà thôi. Cao Phong không thể nào quên những ngày được ông cụ Cao ôn tồn dạy bảo.

Chính vì có ông Cao nên Cao Phong mới có thể trở lại nhà họ Cao, sống một cách vô tư suốt nhiều năm trời. Sau khi ông Cao rời khỏi cõi đời, Cao Phong lập tức bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Nếu có cơ hội, Cao Phong cũng muốn cho ông Cao được nếm thử loại nho Ruby Roman này. Bất kể ông Cao đã từng được ăn nó hay chưa thì tấm lòng này vẫn là vô giá.

Đường Ngọc Diệp đứng yên tại chỗ, ngẫm nghĩ lời nói của Cao Phong rất lâu, sau đó mới khẽ gật đầu.

“Anh Cao à? Người này thật thú vị..." Đường Ngọc Diệp thầm nghĩ, sau đó rời khỏi câu lạc bộ Palazzo.

Trong phòng số 8 của câu lạc bộ Palazzo, Cao Phong vừa bước vào phòng dưới sự dẫn dắt của giám đốc đại sảnh, Lâm Vạn Quân không khỏi sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy nghênh đón anh.

Mặc dù trước mặt người ngoài, Lâm Vạn Quân sẽ không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng vẫn không thể che giấu sự cung kính từ tận đáy lòng kia. Điều này khiến giám đốc rất kinh hãi, e rằng cả thành phố Hà Nội này, số người có thể làm cho Lâm Vạn Quân chủ động đứng dậy nghênh đón ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Rốt cuộc thân phận của Cao Phong là gì? Tại sao trước kia anh ta chưa từng nghe nói tới nhân vật này?

"Thưa tổng giám đốc Lâm, những món đồ mà ngài đã đặt... Anh Cao gặp bạn bè nên đã nhường lại cho bạn..." Giám đốc suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng chủ động nhắc tới chuyện này. Dù sao chuyện này cũng chưa được Lâm Vạn Quân đồng ý, lỡ sau này Lâm Vạn Quân trách tội thì anh ta sẽ không thể chịu được đâu.

"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.” Lâm Vạn Quân không biểu hiện vẻ khác thường, chỉ bình tĩnh khoát tay đáp.

Giám đốc đại sảnh thở phào nhẹ nhõm, vội vã khom lưng rồi rời khỏi phòng.

“Báo cho người biết, phải nhớ kỹ khuôn mặt của anh Cao. Nếu không nhớ được thì phải mang theo ảnh chụp bên người, lấy ra xem mỗi ngày!"

"Sau này anh Cao mà còn tới Palazzo thì phải phục vụ với thái độ tôn kính nhất, từ khi anh ta xuống xe cho đến khi dùng cơm xong rời đi!"

Giám đốc đại sảnh lau mồ hôi, căn dặn nhân viên phục vụ đứng bên cạnh mình. Mặc dù anh ta không rõ thân phận của Cao Phong là gì, nhưng vừa rồi anh ta thấy rất rõ, tuy Cao Phong còn rất trẻ, vậy mà thái độ của Lâm Vạn Quân đối với anh ta có thể nói sự tôn kính từ tận đáy lòng.

Ngay cả tổng giám đốc Lâm Vạn Quân của công ty bất động sản Phong Mai cũng phải đối xử cung kính thì thân phận của người đó có thể thấp được sao?

Nhân viên phục vụ đương nhiên là không dám chậm trễ, vội vã thông báo chuyện này với mọi người.