Rể Quý Rể Hiền

Chương 245




Không phải là Cao Phong nói, anh chuẩn bị chờ đến ngày sinh nhật vào một tháng sau của Kim Tuyết Mai, sẽ cho cô một sự ngạc nhiên lớn hay sao?

Như thế nào mà... Bây giờ sự ngạc nhiên đã tới rồi?

Giờ phút này, tất cả mọi người không ai nói gì cả, đều bình tĩnh nhìn về phía bên kia, nghe người thanh niên nói chuyện.

"Cái gì, cái gì mà sự ngạc nhiên chứ?" Kim Tuyết Mai theo bản năng hỏi.

"Cô Kim xinh đẹp, xin hỏi sự ngạc nhiên này, cô có sẵn lòng chấp nhận hay không?"

Người thanh niên nở một nụ cười thần bí, nhìn về phía Kim Tuyết Mai hỏi.

Kim Tuyết Mai cũng rất bối rối, tôi cũng không biết là ai muốn đưa cho tôi sự ngạc nhiên, vậy thì tôi chấp nhận thế nào đây!

Nếu như đây đúng là do Cao Phong làm, Kim Tuyết Mai chắc chắn sẽ không từ chối!

Nhưng, Kim Tuyết Mai vẫn chưa nghĩ ra được, Cao Phong sẽ thật sự làm chuyện nổi bật như vậy sao?

Bầu không khí rơi vào sự im lặng, mà dường như là người thanh niên kia cũng không có vội vàng một chút nào, chẳng qua là giữ vững nụ cười trên mặt nhìn Kim Tuyết Mai, chờ Kim Tuyết Mai đưa ra câu trả lời.

"Cô Kim, chiếc xe Maserati màu hồng thiết kế riêng này, chính là một %3D trong những sự ngạc nhiên đó."

"Chỉ cần cô chấp nhận, vậy thì chủ nhân của chiếc xe Maserati này sẽ chính là cô Kim đây." Người thanh niên cười nhẹ một tiếng.

"Hít!" Tiếng hít khí lạnh vang lên từng trận.

Lần này, ngay cả Kim Ngọc Dung cũng bị khiếp sợ đến mức phải nghẹn họng trân trối.

Một chiếc xe xe thể thao Maserati thiết kế riêng trị giá hơn hai tỷ, nói đưa là đưa? Người này phải giàu có như thế nào cơ chứ!

Mọi người không nghĩ ra được là Kim Tuyết Mai sẽ có lý do nào để từu chối cả, thậm chí có cô gái còn không nhịn được muốn đồng ý thay cho Kim Tuyết Mai.

Mười mấy giây trôi qua, người thanh niên kia mở miệng lần nữa nói: "Nếu như cô Kim chấp nhận, vậy thì chúng tôi sẽ mời quý ngài tôn quý của chúng tôi đi ra!"

Nghe lời này, trong nháy mắt tầm mắt của mọi người đều bị thu hút qua đó.

Đây là chủ nhân muốn đi ra? Rốt cuộc là người nào đây? Có đúng thật là Cao Phong hay không?

"Anh... Trước tiên anh bảo anh ta đi ra ngoài đã rồi hãy nói!" Kim Tuyết Mai im lặng trong chốc lát, trên mặt có hơi đỏ.

"Xem ra cô Kim xinh đẹp của chúng ta cũng có vẻ rất mong chờ được gặp mặt nhân vật chính ngày hôm nay của chúng ta đây mà, vậy thì, xin ngài Nguyễn của chúng ta ra sân!"

Người thanh niên cười nhẹ một tiếng, ngay sau đó âm nhạc lập tức vang lên.

Người thanh niên vừa nói, vừa đưa tay chỉ về phía chiếc xe thể thao Maserati kia, hiển nhiên là người anh ta nói đang ngồi bên trong chiếc xe này.

Đám người Kim Ngọc Dung cũng không có thời gian nghe người thanh niên nói gì cả, tất cả đều mở to hai mắt nhìn về phía chiếc xe thể thao kia.

Nhưng mà, cũng trong nháy mắt đó Kim Tuyết Mai lập tức thay đổi sắc mặt.

Bởi vì cô nghe thấy rõ ràng, người đàn ông kia nói, mời ngài Nguyễn ra sân?

Ngài Nguyễn? Không phải là Cao Phong?

Chẳng lẽ là... NguyễnVăn Hạo gọi điện thoại cho cô vào ngày hôm qua?

Nghĩ tới đây, trong nháy mắt vẻ mặt của Kim Tuyết Mai trở nên cực kỳ khó coi, nếu đúng thật là như vậy, Kim Tuyết Mai cô không còn mặt mũi nào nữa.

"Đùng đoàng! Đùng đoàng!"

Hai cây pháo hoa được vặn chốt, dải ruy băng và giấy màu được bắn bay ra, trong nháy mắt bao phủ cả bầu trời.

Ngay sau đó, cửa xe Maserati bị người đẩy ra, một người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng, nở nụ cười trên môi bước xuống từ trên xe.

Trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp.

Người đàn ông này khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ tây trang trên người trông vô cùng lấp lánh, nhìn qua là đã thấy cực kỳ xa hoa không tầm thường!

Mái tóc được chải sáng bóng, phía trên xịt không ít keo xịt tóc.

Kim Tuyết Mai nhìn thấy người này, trong lòng thở dài một tiếng nặng nề, người đàn ông, thật sự là NguyễnVăn Hạo!

Trong tay NguyễnVăn Hạo cầm bó hoa hồng đỏ, sau khi bước xuống từ trên xe, lập tức nhìn chằm chằm về phía Kim Tuyết Mai, trong ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ.

"Tuyết Mai, đã lâu không gặp!" NguyễnVăn Hạo đứng từ xa nói lời chào hỏi với Kim Tuyết Mai.

Nhìn thấy một màn như vây, vốn dĩ trong lòng Kim Ngọc Dung còn cảm thấy cực kỳ tức giận lại thấy sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng.

Cô còn tưởng rằng, người này thật sự là Cao Phong, kết quả lại là NguyễnVăn Hạo!

"Ha ha, ha ha ha!" Kim Ngọc Dung thật sự không nhịn được mà bật cười tại chỗ.

Những người khác cũng đều có vẻ mặt không hiểu gì, không phải là Cao Phong lái xe sang tới đây để chứng minh sự trong sạch cho Kim Tuyết Mai hay sao?

Như thế nào mà Cao Phong thì không thấy đâu, lại biến thành là NguyễnVăn Hạo vậy?

Hơn nữa đối với cái người tên là NguyễnVăn Hạo, bọn họ cũng không có xa lạ gì!

"Vậy mà là Nguyễn Văn Hạo? Không phải là Nguyễn Văn Hạo đã bị công ty phái đi công tác ở chỗ khác hay sao?"

"Còn phải nói sao, chắc chắn là đã đi công tác về chứ sao."

"Trước đây, anh ta vẫn luôn cố gắng đến gần Kim Tuyết Mai, có vẻ như lần này anh ta sẽ không che giấu điều đó nữa đâu?"

"Chậc chậc, chắc chắn là Cao Phong không biết chuyện này rồi, có người muốn cắm cho anh ta cái sừng, ha ha!"

"Cũng không thể nói như vậy, dù sao thì Kim Tuyết Mai sẽ không làm những chuyện đó..."

"Vậy thì cũng không chắc đâu, dù sao nếu là tôi cũng không có cách nào từ chối sự ngạc nhiên này cả, Kim Tuyết Mai có thể từ chối sao? Tôi không tin!"

Mọi người nghị luận ầm ĩ, vừa nhìn NguyễnVăn Hạo, lại nhìn Kim Tuyết Mai chỉ chỉ chỏ chỏ.

NguyễnVăn Hạo này là một khách hàng quan trọng của xí nghiệp Kim Thiên, vậy nên mọi người cũng không xa lạ gì với anh ta.

Trước đây vào lần đầu tiên nhìn thấy Kim Tuyết Mai, lập tức bị sự xinh đẹp của Kim Tuyết Mai chinh phục một cách triệt để, bằng không thì lần hợp tác đó cũng sẽ không được ký kết thuận lợi như vậy..

Sau đó lại càng thường xuyên mời Kim Tuyết Mai đi ra ngoài ăn cơm, nhưng mỗi lần đều bị Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng từ chối.

Hơn nữa Kim Tuyết Mai đã nói rất rõ ràng với NguyễnVăn Hạo, cô đã kết hôn, không hy vọng sẽ bị NguyễnVăn Hạo quấy rầy.

Nhưng mà NguyễnVăn Hạo vẫn không muốn buông tha như cũ, giống như là có lòng tin rất lớn đối với bản thân vậy.

Khoảng thời gian trước phải đi công tác, khiến cho Kim Tuyết Mai cảm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều.

Không nghĩ tới là Nguyễn Văn Hạo này mới vừa trở về, lại lập tức làm ra chuyện như vậy, muốn cho Kim Tuyết Mai một buổi tỏ tình thật long trọng!

Kim Ngọc Dung cùng với rất nhiều người khác đều bật cười thành tiếng, các cô cũng muốn nhìn một chút xem, bây giờ Kim Tuyết Mai sẽ xử lý như thế nào!

Nếu NguyễnVăn Hạo dám làm ra chuyện như vậy, chắc chắn là đã chuẩn bị xong tất cả rồi!

Đến lúc đó tiếng xấu truyền đi, Kim Tuyết Mai thân là người đã có chồng, lại để cho một người đàn ông tỏ tình với cô ở trước mặt tất cả mọi người, đây chẳng phải là sẽ làm cho người ra cười đến rụng cả răng hay sao?

Cho nên, mọi người ai cũng không vội rời đi, đều đứng ở chỗ này chờ Kim Tuyết Mai bị bêu xấu.

"Tuyết Mai, chuyện đầu tiên mà anh làm khi trở về chính là đến gặp em." NguyễnVăn Hạo nở một nụ cười mà anh ta cho là rất hấp dẫn.

Nhưng mà Kim Tuyết Mai lại nhíu mày trực tiếp cắt ngang nói: "Ngài Nguyễn, tôi nói cho anh biết một lần nữa, tôi đã kết hôn, tôi là người đã có chồng, xin anh không cần phải đến quấy rầy tôi nữa, cảm ơn."

Kim Tuyết Mai nói xong, lập tức xoay người muốn rời khỏi đây, bây giờ cô không muốn lãng phí thời gian với Nguyễn Văn Hạo nữa.

Vả lại..

Nói thật trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy, chuyện mà Nguyễn Văn Hạo làm ra này, quả thật là kém xa so với chuyện là Cao Phong làm vì cô ở khách sạn quốc tế bán đảo.

"Tuyết Mai, anh vừa trở về từ bên ngoài là lập tức tới đây gặp em, em lại không có thời gian nói với anh hai câu hay sao?" NguyễnVăn Hạo lập tức vội vàng vội vàng tiến lên.

"Cô Kim, trên con đường tình cảm đều là sự nhấp nhô và thay đổi bất ngờ, không hề thuận lợi, nhưng chỗ nhấp chỗ nhô kia, cũng chính là thứ mà chúng ta phải trải qua."

"Ngài Nguyễn có tình cảm vô cùng sâu sắc đối với cô, cho dù kết quả có như thế nào, cũng nên có một câu trả lời chắc chắn, một mực trốn tránh, cũng không phải là chuyện nên làm đâu."

Hiển nhiên cái người đàn ông cầm microphone trong tay đó là nhân viên chuyên nghiệp do NguyễnVăn Hạo mời tới, lời nói này khiến cho Kim Tuyết Mai ngây ngẩn cả người, đi cũng không được mà không đi cũng không được.