Rể Quý Rể Hiền

Chương 240




Nói ra bản thân cũng nên đổi xe rồi.

Lâm Vạn Quán luôn cảm thấy chiếc xe mà Cao Phong đang lái có chút không đẳng cấp.

Tuy nói những vật này đều chỉ là vật bên ngoài, nhưng nói thế nào Cao Phong cũng là người thừa kế của nhà họ Cao, sao có thể tùy tiện như vậy?

Đến lúc đó đổi lại chiếc xe này cho Kỹ Tuyết Ngọc lái, để cô đi làm việc gì cũng có thể thuận tiện một chút.

“Được rồi anh Cao, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Lâm Hân lễ phép nói, sau đó lên tiếng chào tạm biệt.

Khúc Đại Minh lập tức đóng cửa ban công lại, thuận tay còn khóa trái.

“Anh Phong, phòng tập thể hình Phi Vân bên kia vẫn luôn đến gây chuyện, đoán chừng từ hôm nay trở đi sẽ ngoan ngoãn hơn rất nhiều."

Khúc Đại Minh nói đến đây, khuôn mặt bội phục nhìn Cao Phong.

Vấn đề này quấy nhiễu anh ta lâu như vậy, lại bị Cao Phong giải quyết dễ như trở bàn tay.

“Tuy nói trọng tâm của chúng ta cũng không phải là ở đây, làm việc phải khiêm tốn một chút, nhưng cũng không thể suốt ngày khoan dung được, cân phải xử lý đặc biệt cho các trường hợp đặc biệt."

"Đối phương đã khiêu khích đi khiêu khích lại rất nhiều lần, chúng ta cũng cần phải phản kích” Cao Phong nhàn nhạt gật đầu.

Phòng tập thể hình Phong Minh này, thật ra cũng không phải là chiến trường chủ yếu của Cao Phong.

Anh thành lập một chỗ như vậy, tự nhiên là có kế hoạch sâu sắc hơn.

"Sự việc kia xử lý thế nào?" Cao Phong thu hồi ánh mắt hỏi.

“Anh Phong, việc kia vẫn đang nhanh chóng phát triển, dựa vào lực lượng tích trữ hiện tại của chúng ta, cho dù muốn tiêu diệt hết xã hội đen lâu đời thành phố Hà Nội cũng không co gì khó cả." Khúc Đại Minh nghiêm túc báo cáo.

Cao Phong nhàn nhạt gật đầu, đây cũng là trong kế hoạch của anh.

Muốn chống đỡ trực diện với nhà họ Cao, không thể chỉ dựa vào sức mạnh thương mại, Cao Phong còn chưa ngu ngốc như vậy.

Thân là con cháu nhà họ Cao, anh càng biết rõ sự khủng bố của nhà họ Cao hơn người khác..

Không chỉ có hai giới kinh doanh, thương chính, cộng với lực lượng bản thân âm thầm bồi dưỡng, khó khăn lắm mới đủ tư cách trực diện với nhà họ Cao!

Cao Phong ẩn nhẫn ba năm, một khi ra tay tất nhiên muốn làm cho nhà họ Cao chấn động theo.

Nếu như không phải vậy, sau này muốn làm chuyện gì thì sẽ càng thêm khó khăn.

“Phòng tập thể hình bên này tiếp tục phát triển, chuyện kia vẫn tiếp tục làm tiếp, làm tiếp vô hạn, đừng sợ tài chính không đủ."

"Đúng rồi, sau này bên này thiếu tài chính, cậu trực tiếp tìm tôi là được rồi, tạm thời đừng tìm Lâm Vạn Quán, bên phía câu ta bây giờ đang bị Cao Minh Trí theo dõi, làm việc không thuận tiện cho lắm."

Cao Phong nhanh chóng giao phó việc cho Khúc Đại Minh.

Thời gian một tháng, Cao Phong nhất định phải lợi dụng một tháng này làm cho lực lượng tích trữ mạnh mẽ hơn.

Sau đó, Cao Phong lại bàn giao với Khúc Đại Minh về kế hoạch triển khai kiểm soát thành phố Hà Nội.

Khúc Đại Minh tự nhiên không chút do dự, nghiêm túc nghe Cao Phong nói chuyện.

"Đại Minh, tất cả chuyện này giao cho cậu, có khó khăn gì nhớ nói cho tôi biết." Cao Phong chân thành nói.

"Anh Phong, chỉ cần em còn sống ngày nào, em sẽ tiếp tục vì anh Phong làm việc.” Khúc Đại Minh thề ngay tại chỗ.

Phòng tập thể hình Phi Vân.

Trần Quốc Sơn cùng với sáu thanh niên bị Cao Phong đánh ngã đều ở đây.

Lúc bọn họ ở phòng tập thể hình Phong Minh vô cùng phách lối, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.

Nhưng lúc này ở trong phòng tập thể hình Phi Vân lại giống như chim cút nhỏ, thành thành thật thật rụt cổ lại không rên một tiếng.

Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhìn lén một người đàn ông ngồi ở phía trước một chút, biểu hiện vô cùng trung thực.

Người đàn ông kia khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo vest màu đen trên người, từng khối cơ bắp hiển thị rõ, tràn đầy cảm giác sức mạnh bùng nổ.

"Vô dụng! Tất cả đều vô dụng." Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng.

"Anh Phi......Không ngờ Phòng tập thể hình Phong Minh kia lại có một tên có sức mạnh rất lớn tên Cao Phong, tên kia chắc chắn là người luyện võ!" Trần Quốc Sơn cắn răng giải thích.

"Ha ha, không phải cậu nói cậu đã từng học võ thuật sao?" Người đàn ông cười lạnh một tiếng.

"Em..Em không phải là đối thủ của tên kia, bất luận là tốc độ hay là sức mạnh của tên kia, người bình thường đều không thể so sánh." Trần Quốc Sơn thành thành thật thật trả lời.

"Hừ! Tôi không nên trông cậy vào các cậu." Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

"Anh Phi, nếu không chúng ta đi mời anh Quyền ở thành phố Hà Nội ra tay?” Một thanh niên ở bên cạnh trả lời.

"Mời đi!" Anh Phi trầm ngâm một chút gật đầu nói.

Nghe đến đó, đám người Trần Quốc Sơn đều hưng phấn.

Tên tuổi anh Quyền cũng giống như tên tuổi của anh ta, đều dùng nắm đấm đánh ra mà có!

Mặc dù giá mời anh Quyền làm việc cực kỳ cao, nhưng mà thực lực của anh Quyền tuyệt đối xứng đáng với cái giá kia!

Cao Phong rời khỏi phòng tập thể hình Phong Minh liền trở về nhà.

Ban đầu muốn anh muốn để đám người Kiều Thu Vân chuyển đến khu dân cư Phương Đông để sống trước.

Nhưng Kiều Thu Vân lại không muốn, bà nói dọn nhà là chuyện lớn, nhất định phải chọn ngày tốt đó mới gọi là vui tân gia.

Cao Phong cũng không dám nói gì, dù sao dọn nhà cũng không phải chuyện một lần là xong, đều cần thời gian.

Cho nên tối nay, Cao Phong khẳng định vẫn phải ngủ phòng khách.

Mà Kim Vũ Tuyết sau khi tắm xong lại không trực tiếp trở về phòng đi ngủ, mà lại tâm sự nặng nề đi tới trong phòng khách.

Lúc này Kim Vũ Tuyết vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay màu xanh nhạt.

Một nửa cánh tay trắng như tuyết lộ ra ngoài, giống như củ sen trắng đập vào tầm mắt.

Một mùi sữa tắm thơm mát nhàn nhạt truyền đến, hoà cùng hương thơm của dầu gội đầu, khiến người nghe tâm thần sảng khoái.

Tóc dài còn hơi ướt bị Kim Vũ Tuyết tùy ý khoác trên vai, gương mặt xinh đẹp sau khi rửa qua bằng nước sạch, càng giống như hoa sen mới nở.

Dù cho áo ngủ này có chút rộng lớn nhưng vẫn không thể che giấu thân hình vô cùng đáng tự hào của Kim Vũ Tuyết.

Ở thời đại của photoshop làm đẹp và mỹ phẩm, phụ nữ giống Kim Vũ Tuyết, sau khi tắm gội xog khuôn mặt vẫn xinh đẹp không tỳ vết như thế thật sự là rất ít.

Chẳng qua dù sao Cao Phong và Kim Vũ Tuyết sống chung lâu như vậy cho nên dáng vẻ Kim Vũ Tuyết bây giờ làm cho Cao Phong cảm thấy cô có tâm sự.

"Làm sao vậy?" Cao Phong hơi nghi hoặc một chút.

"Cao Phong, anh nói thật cho em biết, tiền anh mua biệt thự là ai cho anh mượn?" Kim Vũ Tuyết trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi.

Mặc dù trong lòng cô muốn tin tưởng Cao Phong nhưng mà lời nói của Kim Tuyết Ngọc vẫn vẫn tác động đến cô..

"Ách.....Là." Cao Phong dừng lại một chút, lại tiếp tục đẩy hết lên đầu Lâm Vạn Quán

Kim Vũ Tuyết than nhẹ một tiếng, quả nhiên Kim Tuyết Ngọc đã đoán đúng!

"Vậy anh nói xem tại sao Lâm Vạn Quán phải tận tâm tận lực trợ giúp anh như vậy?" Kim Vũ Tuyết lại hỏi lần nữa.

"Bọn anh là bạn bè." Cao Phong giải thích.

Kim Vũ Tuyết không nói nữa, cô không tin một người bạn quen chưa bao lâu sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp Cao Phong như vậy.

Nếu như Cao Phong và Lâm Vạn Quán quen biết từ sớm, vậy Lâm Vạn Quán sẽ để cho Cao Phong chịu đựng cuộc sống khốn khổ trong suốt ba năm sao?

"Cao Phong, anh cảm thấy xí nghiệp Kim Thiên thế nào?" Kim Vũ Tuyết trầm mặc gần một phút, sau đó lại hỏi lần nữa.

“Xí nghiệp Kim Thiên?” Nghe đến đó, sắc mặt Cao Phong nghiêm túc không ít.

"Hồi đó ông Kim đã dốc hết tâm huyết mới có thể gây dựng giang sơn là xí nghiệp Kim Thiên này, nhưng tranh đấu giành giang sơn thì dễ bảo vệ giang sơn mới khó."

Xí nghiệp Kim Thiên nếu ở trong tay đám người Kim Hồng Vũ sẽ thất bại hoàn toàn, cuối cùng biến thành công ty hạng ba.