Rể Quý Rể Hiền

Chương 183




"Đúng vậy cô Kim, lần trước cô tới đây cùng anh Cao, là tôi tiếp đãi, cô quên rồi sao?” Quản lý vội vàng tiến lên trước, rất nhiệt tình nói.

Nhưng sau khi tới gần, quản lý có chút không chắc chắn rồi.

Dù sao cô ta chỉ gặp Kim Tuyết Mai có một lần, cho nên không thể nhớ kỹ dung mạo của Kim Tuyết Mai.

Mà thần thái của Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc có vài phần tương tự, cho nên quản lý mới coi Kim Tuyết Ngọc thành Kim Tuyết Mai theo bản năng.

“Cô Kim mà cô nói, là Kim Tuyết Mai sao?” Kim Tuyết Ngọc hơi sửng sốt, kịp phản ứng hỏi.

"Đúng vậy... Cô, cô là cô Kim Tuyết Mai sao?” Quản lý sửng sốt, lập tức biết rõ là mình nhận sai người rồi! Trên gương mặt không nhịn được có chút xấu hổ.

Mà đám bạn của Kim Tuyết Ngọc, lúc này đều không nói nên lời, có chút không hiểu tình hình trước mắt.

“Tôi là em gái của chị ấy, Kim Tuyết Mai là chị gái của tôi.” Kim Tuyết Ngọc thành thật trả lời.

"Trời ạ, thì ra là em gái của cô Kim, đúng lúc hôm nay cô tới đây, trong cửa hàng của chúng tôi có sản phẩm mới, cô thích sản phẩm nào, có thể tùy ý chọn lựa!”

"Hôm nay cô Kim không tới, cô cũng có thể chọn mấy sản phẩm giúp cô ấy, chỗ chúng tôi có cỡ của cô Kim” Quản lý nhiệt tình nói.

Kim Tuyết Ngọc ngây ngẩn cả người, mấy bạn học của cô ta cũng ngu ngơ tại chỗ.

Hóa ra chị gái mình nói thật, chị ấy thật sự có thẻ hội viên!

Mà mấy bạn học của Kim Tuyết Ngọc, cũng không thể không tin tưởng, lúc trước Kim Tuyết Ngọc không nói dối.

Chị gái của cô ta Kim Tuyết Mai, thật sự có thẻ hội viên của cửa hàng thương hiệu nổi tiếng nào đó ở thành phố Hà Nội, hơn nữa cấp bậc hội viên còn không thấp.

Chỉ là bọn họ không ngờ tới, vậy mà trùng hợp như vậy, đúng lúc đi tới cửa hàng này. "Chuyện đó, tôi mua quần áo, có giảm giá hay không?" Kim Tuyết Ngọc có chút không yên lòng hỏi.

"Không, cô Kim” Quản lý lập tức trả lời.

“Phụt” Mấy bạn học của Kim Tuyết Ngọc lập tức bật cười.

"Bởi vì quần áo ở đây cô có thể lựa chọn tùy ý, cô Kim còn khoảng gần bốn tỷ giới hạn chi tiêu ở cửa hàng.”

“Đợi lát nữa lúc cô tính tiền, chỉ cần chứng minh thân phận của cô là được.” Quản lý vội vàng giải thích.

Vừa mới nói hết lời, bao gồm cả Kim Tuyết Ngọc trong đó, mọi người đều trợn tròn mắt, hơi thở dồn dập.

Bốn tỷ giới hạn chi tiêu sao?

Nói cách khác Kim Tuyết Ngọc có thể tùy ý lựa chọn trang phục, đến lúc đó trực tiếp khấu trừ trong thẻ hội viên là được?

Quần áo có thể tùy tiện chọn, tính tiền còn không cần dùng tiền của mình!

Như vậy, quá sung sướng rồi!

Bốn tỷ đó, có thể mua được bao nhiêu quần áo?

Nếu tâm trạng của Kim Tuyết Ngọc tốt, nói không chừng sẽ mua cho mỗi người một bộ?

Chỉ một lát sau, ánh mắt mấy cô gái nhìn Kim Tuyết Ngọc đều trở nên vô cùng nóng rực.

Còn trong lòng Kim Tuyết Ngọc thì sôi sục, ước gì có thể lập tức trở về nhà, hỏi Kim Tuyết Mai xem rốt cuộc là tình huống gì.

Trong hai năm mình rời khỏi nhà, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc ở trong cửa hàng Chanel này, Kim Tuyết Mai có thẻ hội viên bốn tỷ sao?

Chẳng phải như vậy gia đình càng có nhiều tiền hơn sao?

Nhưng trong nhà trở nên có nhiều tiền như vậy từ khi nào, chẳng lẽ là Cao Phong?

Cô ta cảm thấy, có lẽ Cao Phong không chỉ trúng hai tỷ đơn giản như vậy!

Câu lạc bộ Palazzo.

Cao Phong, đám Lâm Vạn Quân cùng với Cao Minh Trí còn đang ở trong phòng VIP.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, hai tiếng đã trôi qua.

Trong hai tiếng này, Cao Phong rất ít nói chuyện, chỉ im lặng ngồi ăn gì đó.

Trong lúc này Cao Minh Trí có liếc mắt nhìn Cao Phong, nhưng không nói gì thêm.

Lúc trước lúc Cao Phong ở nhà họ Cao, đã không hỏi chuyện của nhà họ Cao, cho nên Cao Minh Trí đã sớm quen rồi.

"Được rồi! Hôm nay nói tới đây thôi, ông Cao vẫn nên nhanh trở về nghỉ ngơi đi!” Lâm Vạn Quân nhìn đồng hồ một lúc, lúc này đã hơn sáu giờ chiều rồi, rất nhanh bầu trời sẽ tối đen.

"Vậy được rồi, vậy bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ trở thành đồng nghiệp của mọi người, mong mọi người quan tâm nhiều hơn” Cao Minh Trí cười ha ha, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.

Tất nhiên là mọi người không muốn trở thành đồng nghiệp với ông ta, nhưng vẫn đứng dậy, nói khách sáo với Cao Minh Trí.

"Cậu chủ Phong, vậy chúng tôi đi về trước đây?” Lâm Vạn Quân hỏi.

"Nho Niagara này khá ngon, đóng gói giúp tôi.” Cao Phong chỉ nho trên bàn nói.

Quả nho này óng ánh trong suốt, giống như thủy tinh xanh ngọc, ăn vào càng say nồng ngon miệng, thật đúng là rất ngon.

Cho dù với thân phận của Cao Phong cũng khen không dứt miệng.

Thứ tốt như vậy, tất nhiên là anh muốn mang về một ít, cho Kim Tuyết Mai nếm thử.

"Dạ, cậu chủ Phong." Lâm Vạn Quân không dám thất lễ, vội vàng bảo người ta gói nho trên bàn lại.

Còn có một số bánh ngọt tinh xảo, không ai động tới, cũng đóng gói hẳn hoi cho Cao Phong.

"Nếu cậu Cao thích thì bảo người lấy một phần mới không phải là được rồi sao?” Trong giọng nói của Cao Minh Trí, mơ hồ có chút cảm giác hơn người.

"Ông Cao, mấy thứ này đều nhập khẩu từ nước ngoài, vận chuyển theo đường hàng không đến đây, số lượng rất ít."

"Nếu không phải tôi hẹn trước, vốn dĩ không ăn được.” Lâm Vạn Quân lạnh nhạt nhắc nhở một câu.

Cao Minh Trí sửng sốt, sau đó cười ngượng ngùng không nói gì thêm.

"Chú sắp xếp cho ông Cao đây đi, cháu đi về trước đây.”

Đợi đồ được đóng gói xong, Cao Phong vươn tay nhận lấy mấy chiếc hộp được đóng gói, lập tức rời đi.

"Cậu chủ Phong, tôi tiễn cậu!" Lâm Vạn Quân lập tức bắt kịp.

Nhưng Cao Phong xua tay, không để ai tiễn, một mình rời khỏi đây.

Đám Lâm Vạn Quân đã sớm quen, Cao Phong chưa bao giờ lên mặt, nhìn không khác gì người bình thường.

Nhưng Cao Minh Trí thì hơi bĩu môi, theo ý ông ta, Cao Phong hoàn toàn là tác phong của tên nhà quê.

Trong đám con cháu nhà họ Cao, cho dù là đám con cháu dòng thứ, đi ra ngoài đều có xe sang đi theo, vệ sĩ hộ tống, rất phô trương.

Mà Cao Phong làm như vậy, quả thực là làm mất mặt nhà họ Cao!

Nhưng mà những lời này, Cao Minh Trí chắc chắn không dám nói.

Cao Phong cầm mấy chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, lập tức rời khỏi câu lạc bộ Palazzo, lên xe BMW của mình.

Anh chuẩn bị gọi điện cho Kim Tuyết Mai, dẫn Kim Tuyết Mai ra ngoài đi dạo cảnh đêm ở thành phố Hà Nội.

Bờ sông ở bên ngoài Hà Nội, cảnh đêm ở nơi đó rất đẹp.

Cao Phong nghĩ, dẫn theo Kim Tuyết Mai ngồi ở bờ sông, bóc nho Niagara cho Kim Tuyết Mai ăn, hẳn là rất thú vị.

Ngay lúc Cao Phong lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Kim Tuyết Mai, Kim Tuyết Mai đã gọi điện cho anh trước.

"Alo, Tuyết Mai, làm sao vậy?" Cao Phong sửng sốt, vội vàng nghe điện thoại.

"Cao Phong, bây giờ anh đang ở đâu?” Giọng nói của Kim Tuyết Mai hơi dồn dập.

"Hiện giờ anh đang ở bên ngoài, làm sao vậy đừng có gấp, có chuyện gì từ từ nói.” Trong lòng Cao Phong căng thẳng, sau đó vội vàng hỏi.

"Anh nhanh trở về đi, Tuyết Ngọc gặp chuyện không may rồi!" Giọng nói của Kim Tuyết Mai vô cùng lo lắng.

Cao Phong nghe thấy vậy trong lòng chấn động, lập tức khởi động xe, vừa lái xe về vừa hỏi: “Đừng có gấp, xảy ra chuyện gì thế, từ từ nói, bây giờ anh trở về.”

Vừa nói chuyện, xe vừa đột nhiên quay đầu, đi về phía con đường khi tới.