Rể Quý Rể Hiền

Chương 168




Lúc này trên dưới một lòng, mọi người lấy Cao Phong làm người đứng đầu.

Trong lòng Lâm Vạn Quân cảm thán, đây là mị lực của cậu Phong.

Cậu chủ Phong xứng đáng được gọi một tiếng, bất khả chiến bại!

Cao Phong anh như người đắc đạo, người đắc đạo giúp đỡ nhiều, ai có thể không kính trọng anh?

"Người nào giới thiệu Trần Kiến Thụy làm người phụ trách khu vực phía đông của khu quy hoạch Thành Bắc?” Cao Phong nhìn về phía đám người trung niên.

"Báo cáo cậu Cao, là tôi..." Một người trung niên cúi đầu đi ra.

"Người nào giới thiệu Trần Kiến Thụy tới bất động sản Phong Mai!” Cao Phong hỏi.

“Cậu Cao, là, là tôi...” Lại một người đàn ông trung niên đứng dậy.

"Người nào phụ trách giám sát hoạt động hàng ngày ở khu quy hoạch Thành Bắc?” Cao Phong lạnh giọng hỏi lại.

"Cậu Cao, là tôi.” Lại có một người đàn ông trung niên nữa bước ra.

Cho dù mỗi bước đều rất gian nan, nhưng bọn họ đều không dám né tránh, bởi vì chuyện này không thể giấu diếm được.

Theo từng câu hỏi của Cao Phong, một đám quản lý cấp cao đi ra.

Toàn bộ đều cúi đầu đứng thẳng, không nói được một lời, trong lòng lại càng bất an hơn.

"Trở về đi, mấy người đến phòng tài chính nhận tiền lương”

"Từ hôm nay trở đi, bất động sản Phong Mai không cần các người nữa.” Cao Phong nói năng có khí phách, một lần nữa lên tiếng.

Mọi người đều khiếp sợ.

Mấy người này, cao thì có quản lý chi nhánh của công ty, thấp thì có quản lý nhân sự của công ty, có hai người còn chiếm vị trí quan trọng.

Nhưng Cao Phong trực tiếp nói ra một câu, đuổi việc từ trên xuống dưới, đây là quyết đoán cỡ nào?

Không thể không nói, thủ đoạn của Cao Phong thật sự vô cùng quyết đoán, khiến người ta không ngừng líu lưỡi.

"Cậu Cao, tôi không có liên quan tới chuyện này, tôi chỉ dẫn ông ta vào công ty thôi!” Một người đàn ông trung niên cuống quít giải thích.

Phúc lợi đãi ngộ của bất động sản Phong Mai, phóng tầm mắt cả thành phố Hà Nội này, không số một thì cũng số hai.

Có thể nói, chỉ cần làm việc thật tốt ở bất động sản Phong Mai, như vậy cả đời không lo ăn không lo mặc, không lo tiền tài.

Cho nên không có bất kỳ người nào muốn rời khỏi nơi này.

"Bông tuyết rất nhẹ, nhẹ tới mức sẽ lập tức hòa tan, không có một chút sức nặng nào."

"Nhưng lúc tuyết lở, không có bất cứ bông tuyết nào là vô tội.”

"Nếu ông dẫn ông ta vào, vậy ông cũng có trách nhiệm”

"Tôi không truy cứu trách nhiệm của các ông, đã là giữ lại thể diện cho các ông”

Vẻ mặt Cao Phong lạnh lùng, hờ hững nói ra những lời này.

Những lời này vừa nói ra, mọi người không dám nói chuyện nữa, hoàn toàn không tìm được lý do để phản bác.

"Còn nữa, đầu bếp cũng nên đổi đi, bí đao không gọt vỏ, ăn kiểu gì đây?” Cao Phong nói tiếp.

"Cậu Cao, chắc chắn là Trần Kiến Thụy nợ tiền lương không phát, người nấu cơm kia cũng sinh lòng bất mãn, cố ý đối nghịch?” Có người nói.

Cao Phong im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cậu... Cậu Cao, chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, mong cậu Cao trách phạt!”

Lâm Vạn Quân đứng dậy, khom người nói với Cao Phong.

"Chú Lâm đừng quá tự trách, chuyện bên đây, sau này chú tự mình tới đốc thúc, cần phải đảm bảo công nhân ở đây được ăn ngon ngủ chỗ tốt!”

"Tăng ca đẩy nhanh tốc độ, dựa theo phí tăng ca gấp hai lần tiền lương!” Cao Phong tuyên bố.

Anh vừa nói xong, mọi người lại vỗ tay.

"Vâng, cậu Cao, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.” Lâm Vạn Quân vội vàng đồng ý.

"Cậu Cao, chúng tôi không cầu ăn ngon ngủ chỗ tốt, chúng tôi chỉ muốn lấy lại tiền chúng tôi nên được...” Quản đốc vội nói.

Công nhân khác cũng nhìn về phía Cao Phong, trong đôi mắt tràn ngập khát vọng.

Tuy bọn họ biết tiền bị Trần Kiến Thụy lấy đi, không phải là bất động sản Phong Mai không trả.

Nói một cách nghiêm khắc, số tiền này nên do Trần Kiến Thụy tự mình lấy ra.

Cho nên cho dù lúc này Cao Phong nói, đợi Trần Kiến Thụy lấy tiền ra xong, lại phát tiền lương cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói gì.

Nhưng bọn họ đều vì nuôi gia đình, cho dù có chút xấu hổ, nhưng cũng phải đòi tiền!

“Tôi hiểu!” Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía nhân viên tài chính của công ty: “Lập tức đi lấy tiền, ngay bây giờ, phải trả hết cho những người công nhân có mặt ở đây.”

"Cậu Cao... Cậu nói, bây giờ lấy khoản tiền này ra sao?” Người trung niên phụ trách tài chính sửng sốt hỏi.

"Đúng thế, ngay bây giờ, dựa theo bảng tiền lương, trả ngay đi." Cao Phong lạnh nhạt nói.

"Nhưng... Nhưng mà...”

"Không có nhưng mà, bây giờ đi làm đi." Cao Phong khẽ nhíu mày.

Người trung niên phòng tài chính sửng sốt, sau đó nhìn về phía Lâm Vạn Quân: "Tổng giám đốc Lâm, ông xem...”

Ông ta không biết thân phận chân chính của Cao Phong, cho nên loại chuyện này, chắc chắn phải hỏi Lâm Vạn Quân rồi.

"Dựa theo lời cậu Cao nói mà làm!” Lâm Vạn Quân không do dự trả lời.

"Vâng!" Người đàn ông trung niên phòng tài vụ không nhiều lời nữa, xoay người đi sang một bên gọi điện thoại.

Đám công nhân ở phía dưới đều ngây ngẩn cả người, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Cao Phong lại dễ dàng đồng ý như thế.

Lúc này bọn họ mới biết được, hóa ra đòi tiền không khó, khó chính là, bọn họ có tìm đúng người hay không?

"Đầu tiên, tôi phải nói một tiếng xin lỗi với mọi người, chuyện này không làm tốt, là do tôi sơ suất." Cao Phong nhìn những người công nhân, cúi đầu thật sâu.

"Cậu Cao đừng như vậy, chúng tôi không ngốc, chuyện này không liên quan tới cậu.”

"Đúng vậy, cậu Cao, chúng tôi đều nhìn ra được, đây không phải là lỗi của cậu, chúng tôi cũng không giận cậu.”

Đám công nhân vội vàng mở miệng khuyên ngăn, nhao nhao bày tỏ không trách Cao Phong.

"Từ nay về sau, tôi sẽ phải nhiều nhân viên giám sát, tiến hành giám sát việc ăn ngủ của mọi người.”

"Phương diện đồ ăn sẽ tiến hành dựa theo thực đơn nghiêm khắc, mỗi ngày sẽ có người tới giao đồ.”

"Ngoài ra tôi sẽ để số điện thoại của quản lý cấp cao trong công ty ở đây, mọi người có ý kiến gì, có thể gọi điện cho công ty bất cứ lúc nào.”

"Hơn nữa vào hôm nay, tiền lương của mọi người, tôi nhất định sẽ phát cho tất cả mọi người!”

"Bây giờ sẽ phát! Một đồng cũng không thiếu! Đợi xong chuyện này, mọi người có thể nghỉ hai ngày, cầm tiền về nhà, ở bên người nhà hai ngày!”

"Hai ngày sau, chúng ta lại gặp ở đây!”

Cao Phong nhìn về phía những người công nhân, nói năng có khí phách.

Một lát sau, mọi người vô cùng cảm động.

"Cậu Cao, cảm, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!”

"Cảm ơn cậu Cao, cậu đã cứu mạng của vợ tôi, cậu là ân nhân của cả nhà chúng tôi!"

"Cậu Cao, xin nhận một lạy của tôi!”

Mọi người đều vô cùng cảm động, có người vành mắt ửng đỏ, khóc không thành tiếng.

Là công nhân tầng lớp cấp thấp nhất trong xã hội, bọn họ không nghĩ tới, còn có người đối đãi với bọn họ như vậy.

Còn có người nguyện ý mở rộng chính nghĩa giúp bọn họ, còn có công ty bất động sản, sẽ đối xử tốt với bọn họ như thế!

Làm việc ở công trường nhiều năm như vậy, có ai không gặp cảnh ngộ bị khất nợ tiền lương?

Có nhiều khi đều kéo nhau đi, nhưng không tìm thấy người.

Mà bất động sản Phong Mai, Cao Phong là người đầu tiên có gan đứng ra, muốn chủ trì công đạo cho bọn họ.

Chuyện này khiến bọn họ cảm thấy, đi theo bất động sản Phong Mai kiếm cơm, thật sự đáng giá!

Lâm Vạn Quân lại cảm thán, Cao Phong làm nhiều quyết định như vậy, chỉ cần đám công nhân có lòng, sẽ vô cùng trung thành!

Dù sao trái tim đều làm bằng thịt, Cao Phong thật lòng đối đãi với bọn họ, tất nhiên là bọn họ sẽ báo đáp lại.

Sau đó mọi người đứng tại chỗ chờ đợi, Cao Phong cùng đợi với mọi người.

Cao Phong muốn tận mắt nhìn thấy tiền lương tới tay công nhân, anh mới có thể yên tâm rời đi.