Rể Quý Rể Hiền

Chương 166




“Đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, hôm nay không thấy tiền, nói gì cũng vô dụng."

"Đúng thế, chúng tôi ra ngoài kiếm tiền, chúng tôi không sợ vất vả, nhưng làm việc mà không trả tiền, như vậy không được!"

Cao Phong khẽ gật đầu, ý bảo mọi người im lặng, sau đó anh quay đầu nhìn một bên.

"Toàn bộ khoản tiền ở khu quy hoạch Thành Bắc, có từng chậm trễ lần nào không?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.

Một người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, gương mặt vô cùng tôn kính nhìn Cao Phong.

"Cậu Cao, tôi phụ trách tài chính của công ty, đối với khoản tiền của khu quy hoạch Thành Bắc, vẫn luôn tiền nào việc nấy, chưa từng khất nợ, toàn bộ đều được trả đúng giờ đúng số lượng”

"Bởi vì tổng giám đốc Lâm từng nói, công nhân ra ngoài làm việc nuôi gia đình không dễ dàng, nhất định không thể bạc đãi bọn họ!”

"Trong trường hợp không vi phạm nguyên tắc, cũng sẽ cho bọn họ ưu đãi lớn nhất." Người đàn ông trung niên cung kính nói.

Lâm Vạn Quân khẽ gật đầu, những lời này là ông ta nói, đều là Cao Phong dặn dò ông ta làm vậy.

Mà đám công nhân nghe thấy thế, trong lòng đều có chút dao động, nhưng bọn họ không nói gì.

Những lời này bất cứ ai cũng nói được, nếu không thực hiện được, vậy những lời này chỉ là lời nói suông mà thôi.

"Nói cách khác, khoản tiền của khu quy hoạch Thành Bắc không có bất cứ lần nào khất nợ đúng không?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.

"Báo cáo cậu Cao, không có lần nào nợ cả, tôi có thể lấy sổ sách kế toán ra bất cứ lúc nào." Người đàn ông trung niên nhanh chóng trả lời.

Lần này mọi người đều hiểu rõ rồi.

Cho dù là đám Lâm Vạn Quân, hay là những công nhân kia, đều hiểu rõ mọi chuyện.

Bất động sản Phong Mai đã chuyển tiền đi, nhưng công nhân không lấy được tới tay, vấn đề chắc chắn nằm ở trên người người phụ trách.

"Tiền thì sao, người nào cầm?" Cao Phong hơi quay đầu, nhìn người thanh niên mặc áo sơ mi trắng hỏi.

"Chuyện này... Chuyện này..” Người thanh niên mặc sơ mi trắng trợn to mắt, trong lòng vô cùng khẩn trương, giống như tội phạm đang lẩn trốn bị người ta bắt được.

"Người nào cầm?” Cao Phong nhìn chằm chằm người thanh niên mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng có khổ khó nói, lúc này đã muốn gọi Trần Kiến Thụy ra rồi.

"Rầm!"

Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra, Trần Kiến Thụy uống say tới mức đỏ bừng mặt đi ra.

"Đức Thịnh, còn không đuổi đám công nhìn người mới nói chuyện.

Lúc thấy rõ người đàn ông trung niên mặc âu phục xong, đôi mắt say mông lung của Trần Kiến Thụy trợn to không ít.

“Bốp!”

Cao Phong khẽ nhíu mày, trở tay tát một

"Dẫn ông ta đi tỉnh rượu.”

"Vâng! Anh Cao!”

Mấy vệ sĩ lập tức tiến lên, mỗi người một bên khống chế Trần Kiến Thụy.

"Các cậu muốn làm gì, các cậu muốn làm gì, buông ra!" Trần Kiến Thụy vội vàng giấy dụa.

Một vệ sĩ mặc đồ đen không nói nhiều lời vô nghĩa, tay trái nắm cổ Trần Kiến Thụy, tay phải tát liên tục ba cái.

Ba cái tát này trực tiếp khiến vẻ mặt Trần Kiến Thụy mơ hồ, đôi mắt đờ đẫn, trong đầu lại càng ong ong.

Ở nửa phía đông của khu quy hoạch Thành Bắc này, Trần Kiến Thụy này là người đứng đầu.

Nói không khoa trương chút nào, ở nơi này, Trần Kiến Thụy ông ta là vua, ngày thường tác oai tác quái quen rồi.

Có khi nào bị người ta đánh như vậy?

Cho nên trong lòng tràn ngập lửa giận, nhưng lúc này ông ta không dám tùy tiện phát giận.

Dù sao tổng công ty đã tới nhiều quản lý cấp cao như vậy, rõ ràng là cho thấy mọi việc bị lộ!

Ông ta lợi hại tới mấy, cũng chỉ lợi hại ở bên này, đám quản lý cấp cao của bất động sản Phong Mai đã đến đây, ông ta còn có thể lợi hại được sao? . Đam Mỹ H Văn

"Tỉnh rượu chưa?” Cao Phong lạnh nhạt nhìn Trần Kiến Thụy.

"Tôi.."

"Tiếp tục làm tỉnh rượu." Cao Phong xua tay nói.

Đối với lời nói của Cao Phong vệ sĩ mặc đồ đen nói gì nghe nấy, không nói hai lời lại

bắt đầu tát Trần Kiến Thụy điên cuồng.

Cách phòng dự án mấy trăm mét, đều vang vọng tiếng tát vang dội.

Mọi người đều bị thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của Cao Phong chấn trụ rồi.

Đây là đánh thật, một lời không hợp là đánh!

Trần Kiến Thụy vốn uống không ít rượu, gương mặt vô cùng hồng nhuận, hiện giờ bị tát mười mấy cái, gương mặt lập tức sưng đỏ, không khác gì đầu heo.

Hiện giờ ông ta thật sự bị đánh tỉnh rồi, say rượu cũng bay đi mất sạch.

"Tỉnh rượu rồi! Tôi tỉnh rượu rồi! Cầu xin cậu đừng đánh nữa!”

Trần Kiến Thụy lớn tiếng kêu lên, đau đớn cầu xin tha thứ.

Dù vậy, vệ sĩ mặc đồ đen kia vẫn tát mạnh hai cái, sau đó mới dừng lại đứng sang một bên.

"Tiền đâu?" Cao Phong không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Trần Kiến Thụy, hỏi thẳng vào vấn đề.

"Tiền, tiền gì cơ...” Trong lòng Trần Kiến Thụy thấp thỏm.

"Ha ha, xem ra còn chưa tỉnh." Cao Phong cười mỉa.

Vệ sĩ mặc đồ đen kia không chút do dự, lại đi tới vươn tay ra!

"Tôi nói, tôi nói!” Trần Kiến Thụy không dám giấu diếm nữa, lập tức la to.

"Tiền ở chỗ của tôi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi tuyệt đối lấy ra không thiếu một đồng, nhưng bây giờ...”

"Tôi cần ngay bây giờ.” Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt.

"Bây giờ... Bây giờ tôi không lấy ra được.” Vẻ mặt Trần Kiến Thụy vô cùng khó coi nói.

"Tôi nói, bây giờ tôi cần, bây giờ bọn họ cũng cần, ông nghe không hiểu sao?” Cao Phong tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Trần Kiến Thụy.

Tiếp xúc với ánh mắt của Cao Phong, cơ thể của Trần Kiến Thụy không nhịn được run lên, vậy mà sản sinh ra cảm xúc sợ hãi.

Ánh mắt của Cao Phong đúng là đáng sợ.

Trần Kiến Thụy thậm chí còn hoài nghi, nếu mình không nói ra mọi chuyện, rất có khả năng Cao Phong sẽ giết mình!

Lúc này đám công nhân ở phía dưới cũng thấy rõ thái độ của Cao Phong, chậm rãi bắt đầu tin Cao Phong hơn.

"Tiền, tiền bị tôi lấy đi đánh bạc... Thua sạch rồi.” Trần Kiến Thụy im lặng một lát, vẫn nói thật.

Những lời này vừa vang lên, mọi người đều vô cùng sửng sốt.

Bọn họ vốn cho rằng Trần Kiến Thụy tham số tiền này, cho nên mới nuốt riêng hết.

Không nghĩ tới, vậy mà ông ta lấy đi đánh bạc, cứ như vậy, số tiền này lấy lại kiểu gì đây?

"Trần Kiến Thụy, chó má! Vợ của tôi còn đang nằm viện đợi khám bệnh, ông lại cầm tiền mồ hôi nước mắt của tôi đi đánh bạc! Mẹ kiếp!"

Người đàn ông trung niên kia ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay nắm chặt lại, đôi mắt đỏ bừng.

Đám công nhân khác cũng vô cùng phẫn nộ, ước gì có thể xé nát Trần Kiến Thụy!

Bọn họ đều đã bốn mươi tuổi, người nào không phải đến trung niên, trên có già, dưới có trẻ?

Sinh hoạt của cả nhà, chỉ trông cậy vào chút tiền lương của bọn họ.

Vốn nghĩ tìm một công ty tốt, năm nay có thể kiếm thêm thu nhập cho gia đình, mua quần áo mới cho mẹ già, vài món đồ chơi cho con.