Rể Quý Rể Hiền

Chương 1386






Chương 1386

Nhưng sẽ không có ai chú ý đến những người thất bại kia.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên đài cao, tập trung trên thân những người giành được chiến thẳng.

Ba trăm năm mươi tuyển thủ tham gia thi đấu, có bốn mươi chín người thăng cấp, trình độ thảm thiết đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung ra được.

“Ầm!”

Nam Phương Minh Nguyệt một nắm đấm đánh bay một tên chàng trai trẻ.

Nam Phương Hòa Trạch cũng bước sát theo, tiến lên hung hăng đạp mấy cước, trực tiếp đạp anh chàng kia rơi xuống lôi đài.

Dù nói thế nào đi chăng nữa, Dòng tộc nhà họ Nam Phương cũng có truyền thừa võ thuật chính xác, cho nên mấy người Nam Phương Minh Nguyệt vẫn có thực lực không tầm thường.

Trong số những người luyện võ, có thiên tài, cũng có những người không có chút năng khiếu gì, núi cao còn có núi khác cao hơn, ít nhất có thể chắc chắn rằng Dòng tộc nhà họ Nam Phương không phải là những người đã đứng trên đỉnh cao võ thuật.

Mới vừa rồi tổng cộng có mười một người bao vây tấn công bọn họ, mười một người đó thuộc về hai dòng họ khác nhau.

Lúc này đã có chín người bị đánh xuống lôi đài.

Mà bên phía Dòng tộc nhà họ Nam Phương cũng tốn thất một người, còn sót lại năm người Cao Phong.

“Âm!”

Còn lại năm người lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, nhìn chằm chằm chung quanh.

“Cao Phong! Mới vừa rồi, sao anh lại sao không ra tay?”

Nam Phương Hòa Trạch thở hổn hến, cản răng hỏi.

Mới vừa rồi, khi họ đang chiến đấu, anh ta đánh hai người rơi xuống lôi đài, mà từ đầu đến cuối, Cao Phong vân chưa hề đánh một người rơi xuống đài, làm anh ta cảm thấy không kiên nhân nổi nữa.

Nam Phương Minh Nguyệt cũng nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng cũng không có nói gì nhiều.

Cao Phong không nói một lời, chỉ bình tĩnh giữ yên lặng, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt không quan tâm như trước.

Không đợi Nam Phương Hòa Trạch mở miệng một lần nữa, lại có mấy người của một dòng họ võ thuật khác bắt đầu theo dõi bọn họ.

Chỉ một thoáng, mọi người lại rơi vào chiến đấu.

Nam Phương Minh Nguyệt mạnh mẽ oai hùng, chân thẳng thon dài, mang theo tiếng gió xé mạnh mẽ, đây đúng là tài giỏi không thua kém đấng mày râu.

Rất nhiều người tuổi trẻ chỉ nhìn vóc dáng thì thấy rất vạm vỡ, nhưng cũng không chịu nổi ba chiêu của Nam Phương Minh Nguyệt.

Cao Phong nhìn những người đã bị đập bay xuống lôi đài, không nhịn được nhẹ nhàng lắc đầu.

Nam Phương Minh Nguyệt có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, nhưng nếu những người xem Nam Phương Minh Nguyệt như một cô gái yếu đuối thì hoàn toàn sai rồi, bị đánh bay cũng không trách ai được.

Thực lực của cô ta có thể thoải mái quật ngã mười mấy tên côn đồ cäc ké, đấy là khi mười mấy tên kia đã bắt tay tấn công cùng lúc, mạnh mẽ thật sự chứ không phải do người khác tâng bốc lên.

Lúc này trên đài cao, Nam Phương Minh Nghị nắm chặt tay vịn ghế ngồi, trong lòng có cảm giác khá căng thẳng.

Đây mới chỉ là vòng thi đấu vòng loại đầu tiên, thật ra đây cũng chính là thời điểm nguy hiểm nhất.

Những vòng thi đấu tiếp theo đều là một đánh một, khảo nghiệm khả năng chiến đấu cá nhân.

Nhưng vòng thi đấu này lại vô cùng hỗn loạn, cũng không phải là khả năng chiến đấu cá nhân mạnh mẽ là có thể thoải mái thăng cấp, có quá nhiều yếu tố có thế ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Còn ba người Hoàng Phủ Thiên Hồng đang ngồi trước mặt thì ông ta chẳng để ý bao nhiêu, thậm chí còn nhắm hai mắt lại, im lặng cho mắt nghỉ ngơi một lát.

“Ông Minh Nghị, hình như ông rất lo lảng hả!”

Ông lão mặc áo dài truyền thống màu xanh cười nói.

Nam Phương Minh Nghị không nói gì, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm lên người Cao Phong.

“Hình như cháu rể của ông chẳng ra tay được mấy lần là vì giữ lại thực lực sao?”

Ông lão kia lại hỏi một lần nữa.

Nam Phương Minh Nghị vẫn không nói chuyện, nhưng trong lòng âm thầm suy xét một lần nữa, càng coi trọng hơn đối với Cao Phong.

Mỗi một ông lão đều sẽ đặt sự chú ý của mình trên thân những tuyển thủ nhà mình, Nam Phương Minh Nghị cũng giống như vậy.