Rể Quý Rể Hiền

Chương 1380






Chương 1380

Mà Nam Phương Minh Nghị thì lại không ngồi xuống, ông ta giải thích với Cao Phong: “Cậu Phong! Tôi phải qua đài cao ở phía bên kia, cho nên bây giờ đành xin lỗi không thể tiếp chuyện cậu được nữa!”

Cao Phong nhìn theo hướng tay Nam Phương Minh Nghị đang chỉ, thấy được đài cao hơn năm thước đẳng kia. Lúc này ở đó đã có mấy người đang ngồi.

Trên mỗi đài cao, phía trước nhất bày một cái bàn dài và ba cái ghế.

Mà ở sau ba cái ghế lại có thêm mười mấy chiếc ghế khác, nhưng trước mặt mười mấy ghế này không có bàn dài.

Như vậy có thể thấy, chủ nhân ba chiếc ghế đằng trước có địa vị khá cao, có thể là cao nhất trong toàn bộ người ở hiện trường.

Nhưng mà lúc này, nơi đó cũng không có người ngôi, những nhân vật lớn vẫn luôn thích ra sân cuối cùng.

“Xin ông cứ tự nhiên!” Cao Phong gật đầu một cái.

Nam Phương Minh Nghị không nói thêm gì nữa, ông ta tiến về phía đài cao.

“Ông nội tôi cũng phải làm một vị giám khảo đấy! Mặc dù quyền lợi của ông ấy cũng không lớn, nhưng thật sự là giám khảo!” Nam Phương Minh Nguyệt nhẹ nhàng giải thích rõ một câu.

Cao Phong gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.

Trên đôi mắt của Nam Phương Minh Nguyệt đang trưng bày hai quâng thâm rất rõ. Cô ta liếc nhìn Cao Phong, không nhịn được hừ lạnh một tiếng. Trong lòng lại âm thâm mảng chửi một trận.

Tối hôm qua, Cao Phong thì ngủ rất ngoan, nhưng ngược lại, cô ta thức suốt cả đêm không ngủ được.

“Tối qua, coi là anh biết điều!” Nam Phương Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng.

Tối hôm qua, suốt một đêm Cao Phong đều không hề có hành động gì khác thường, điều này cũng là, Nam Phương Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên đối với Cao Phong.

Cô ta đã từng tiếp xúc với nhiều loại con em đời thứ hai của những gia đình giàu sang hoặc quyền quy. Ai trong số đó không phải là một tên thích ba hoa. Nếu ở chung một phòng với một cô gái xinh đẹp, chắc chắn bọn họ phải làm ra một vài hành động gì đó.

Nhưng tối qua, ngay cả một câu nói, Cao Phong cũng không thèm nói nhiều, đừng nói chỉ là làm gì với cô ta.”Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú đối với một bộ xương.” Cao Phong mất tự nhiên, sờ sờ chóp mũi và trả lời.

“Anh!” Nam Phương Minh Nguyệt cắn răng, hận không thể kéo Cao Phong lên lôi đài, rồi đánh anh một trận ngay lập tức.

Mà lúc này, Nam Phương Minh Nghị cũng đi chỗ đài cao năm mét, tìm được vị trí của mình và ngồi xuống.

“Nam Phương Minh Nghị, ông đến rất đúng lúc nhỉ!” Một ông lão bên cạnh cười ha ha nói với Nam Phương Minh Nghị. Nam Phương Minh Nghị cũng biết thái độ của những người có nghĩa là gì, cũng lười dùng giọng điệu quái gở nói chuyện với họ, đành dứt khoát giữ yên lặng.

“Nam Phương Minh Nghị, tôi muốn ông một chút, sao ông vân còn đủ can đảm mà ngồi ở chỗ này vậy?”

“Ông cũng đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, dù sao cũng không chỉ một mình tôi muốn nói những lời này”” Lại là một ông lão lại gần, giọng điệu cân nhắc, đùa cợt.

Nam Phương Minh Nghị hơi híp mắt, trả lời: “Tại sao tôi lại không thể ngôi ở chỗ này? Ai đã đưa ra quy định đó?”

“Xin ông Minh Nghị đừng kích động! Chuyện này không có “Rắc rắc rắc rắc!” Mở khóa an toàn, lên nòng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng. Sau một loạt thao tác liên tiếc, một trăm vũ khí nóng đồng loại nhắm thẳng vào một đám nhân viên an ninh.

Họng súng kia đen ngòm, sáng bóng nhưng lại tỏa ra hơi thở khiếp người, làm rất nhiều người đều âm thầm run rẩy.

Rất nhiêu người sau lưng Đội trưởng Đội an ninh đều trở nên ỉu xìu, trong ánh mắt liên tục có tia sáng lóe lên, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Cao Bằng nhìn mọi người, trên mặt là nụ cười lạnh lùng và vẻ ngang ngược.

Anh ta có người, còn có súng, hơn nữa có bối cảnh mạnh mẽ, anh ta không lợi hại thì còn ai lợi hại?

“Nếu các người biết điều thì hãy nhanh chóng tránh ra cho tôi, đừng ép tôi phải ra tay!” Trong giọng nói của Cao Bằng tràn đầy vẻ đe dọa.

Chỉ trong nháy mắt, trong lòng một nửa số nhân viên an ninh đều xuất hiện ý tưởng chùn bước. Nhưng mà Đội trưởng Đội an ninh chỉ chân chữ trong giây lát, sau đó anh ta quyết định vẫn kiên trì đứng yên tại chỗ.

“Rắc rắc!” Cao Bằng không chút do dự, rút súng lục ra, mở khóa an toàn một cách dứt khoát rồi nhảm thẳng vào đầu Đội trưởng Đội an ninh.

“Bây giờ anh quyết định tránh ra hay vẫn không chịu tránh ra?” Trên mặt Cao Bằng đầy vẻ tối tăm và hung tàn.

Trong lòng Đội trưởng Đội an ninh âm thầm chấn động một chút, bàn tay muốn sờ lên hông theo bản năng. Lý Khải Kiệt đã tốn rất nhiều công sức mới có thể cho họ hai khẩu súng, chính là vì ứng phó những trường hợp khẩn cấp.

Một khấu đang ở trong tay chị Ngô, một khẩu súng khác đang ở trên người anh ta.