Rể Quý Rể Hiền

Chương 1349






Chương 1349

“Ông nội..”

Nam Phương Minh Nguyệt còn muốn nói cái gì, nhưng thấy ánh mắt nghiêm khắc của Nam Phương Minh Nghị thì chỉ biết giận dữ mà ngậm miệng.

Cô ta đương nhiên không dám nổi giận với Nam Phương Minh Nghị, vì thế nên tất cả oán khi đều đổ lên người Cao Phong.

Chỉ trong vài giây, trong lòng Minh Nguyệt đã mảng chửi Cao Phong đến gà bay chó sủa.

Cao Phong ngược lại chẳng sao cả, coi như là gặp dịp thì tham gia, mục đích vẫn là tham gia hội thi võ thuật thôi.

Sau đó Nam Phương Minh Nghị đã nói hết một lượt một số công việc trong hội thi võ thuật, nói xong mới chậm rãi đứng dậy.

“Cậu Phong, nếu không có việc gì nữa, chúng ta xuất phát thôi”

“Cái kia, thiết bị thông tin…”

Nam Phương Minh Nghị nhẹ giọng nói.

“Tôi không mang.”

Cao Phong trả lời.

“Được! Bởi vì chỗ kia rất cân giữ bí mật cho nên đến lúc đó sẽ có chuyên gia tiến hành kiểm tra, bất cứ ai cũng không thể mang thiết bị di động”

“Ở trên hội thi võ thuật cũng không được phép để xảy ra chuyện chụp ảnh.”

Nam Phương Minh Nghị lại nhắc lại một lượt.

Cao Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu, vào hội thi võ thuật tương đương tiến vào một không gian khép kín.

Nói là cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài cũng không là nói quá.

Cho nên trước khi rời đi, anh mới nói chuyện rõ ràng với Cao Thành Sâm.

Sau đó, Nam Phương Minh Nghị đi ra cửa phòng, cùng với hai người Cao Phong vả Nam Phương Minh Nguyệt đến trước đoàn xe.

Những người tham gia hội thi võ thuật của dòng tộc nhà họ Nam Phương đều đang im lặng chờ đợi.

“Từ giờ trở đi, cậu Cao Phong đây chính là con rể của dòng tộc Nam Phương chúng ta.”

“Cho dù ai có hỏi mọi người cũng phải tuyên bố rằng Cao Phong chính là chông chưa cưới của Minh Nguyệt.”

“Ai mà dám trái lời, sau khi trở về sẽ bị xử lý, tất nhiên sẽ không buông tha.”

Nam Phương Minh Nghị sắc mặt nghiêm túc, trâm giọng nói với mọi người.

Mọi người lúc đâu sửng sốt, sau đó ai cũng hiểu được suy nghĩ của Nam Phương Minh Nghị, gật đầu tán thành.

Nói gì đi chăng nữa bọn họ cũng là người của dòng tộc nhà họ Nam Phương, chắc chắn không dám làm chuyện ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc.

Mọi người lên xe, đoàn xe chậm rãi đi, hướng tới mục tiêu.

Cùng lúc đó.

Thành phố Hà Nội, công viên Bảo Phong.

Cao Bằng ngồi trên sô pha, chân gác lên bàn đá cẩm thạch xa hoa, trong tay khẽ đung đưa ly rượu đỏ.

Cố Minh Tuân đứng phía sau Cao Bằng, mà đối diện hai người chính là bảy tám chiến sĩ, mà Kim Lực người thường đi theo Cao Quang Minh cũng đứng trong đó.

“Thưa cậu chủ Bẵng, đã khôi phục gần như ban đầu, cảm ơn cậu chủ Bằng.”

Kim Lực cực kỳ cung kính nói.

“Ha ha! Không cần, Bằng tôi thích nhât là trò chuyện với những người thông minh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”

“Cậu lạc đường mà còn biết quay lại, vẫn là người của nhà họ Cao chúng tôi thôi đúng không?”

Cao Bằng ha ha cười nói.

“Cảm ơn cậu chủ Bằng cho Kim Lực cơ hội.”

Kim Lực gật đầu không ngừng, trên mặt đầy vẻ cảm kích.

Sau đó lại chủ động nói: “Cậu chủ Bằng, đám người Cao Quang Minh khi nào thì xử lý ạ?””Không vội! Trong lòng tôi đã tính cả rồi”

Cao Bằng khoát tay, sau đó cúi đầu nhấp ly rượu.

Ảnh mắt Kim Lực liếc nhìn mặt bàn, nơi đó bày một khẩu súng lục màu đen.

“Kim Lực!”

đúng lúc Kim Lực không kịp tính toán gì, Cố Minh Tuân bỗng nhiên hô một tiếng.