Rể Quý Rể Hiền

Chương 1344






Chương 1344

Cao Phong chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở giữa khoảng đất trống, căn bản là không hề có ý tiếp lời.

Rất nhanh, có bảy, tám con em của dòng họ Nam Phương đã đứng ở phía trước mặt của Cao Phong, cách Cao Phong khoảng chừng năm mét.

Mà những người thuộc thế hệ con cháu thứ hai giống như Nam Phương An Khang lại ít nhiều có chút ngại ngùng không muốn ra mặt, cho nên đều chưa tiến lên.

Nhưng mà, đám trẻ Nam Phương Hòa Trạch và những người kia, cũng đã có thể đủ để đại biểu cho toàn bộ dòng họ Nam Phương rồi.

Điều mà dòng họ luyện võ lớn coi trọng nhất, chính là thực lực của lớp người trẻ tuổi.

Bởi vì đến cuối cùng, đám người ở thế hệ thứ hai giống như bọn họ này rồi sẽ phải già đi, hy vọng của dòng họ đều được gửi gắm lại ở trên người của những người thuộc lớp trẻ này.

“Cậu Phong, hành động lần này của cậu…

Nam Phương Minh Nghị cũng có chút do dự.

Lỡ như Cao Phong không phải đối thủ của Nam Phương Hòa Trạch và mọi người, vậy thì anh sẽ phải tuân thủ theo ước định, tại chỗ rời khỏi dòng họ Nam Phương.

Đến lúc đó, dòng họ Nam Phương lãy cái gì đi tham gia Hội thi võ thuật? Cho dù Nam Phương Hòa Trạch đám người liên thủ có thể đem Cao Phong đánh bại.

Nhưng mà ở trong Hội thi võ thuật của Thành phố Hòa Bình, đến cuối cùng vẫn muốn tiến hành thử thách năng lực chiến đấu đơn độc của cá nhân! “Không sao.”

Cao Phong hờ hững vẫy tay, sau đó chậm rãi phô bày tư thế.

“Tôi muốn xem xem, đến rốt cuộc là anh có sức mạnh đến như thế nào mà mới có thể ngông cuồng đến mức như vậy!”

Nam Phương Hòa Trạch nói đánh là đánh, sau khi bất chợt quát lên một tiếng, thì dứt khoát lại mạnh mẽ lao về phía của Cao Phong.

Năm, sáu con em của dòng họ Nam Phương ở phía sau lưng của anh ta cũng không chịu cam lòng yếu thế, lúc này cũng đồng loạt đi theo bước chân của Nam Phương Hòa Trạch.

Giờ khắc này, quả tim trong lồng ngực của rất nhiều người ở trong dòng họ Nam Phương đều bỗng nhiên co siết lại thật chặt.

Nam Phương Hòa Trạch làm đầu tàu xông lên trước, đột nhiên siết chặt hai quả đấm lại, giống như một người võ sĩ vậy, hung hăng đập về phía mặt của Cao Phong.

Hai quả đấm giống như là được làm bằng thép kia, dưới chiếu rọi xuống của ánh mặt trời sự, thậm chí còn tản mát ra từng vệt ánh sáng bóng loáng, nhìn vào vô cùng dọa người.

Trong lúc mà quả đấm được huy động ra, lại cuốn theo cả từng trận tiếng gió rít gào.

Nam Phương Hòa Trạch coi như người ưu tú nhất trong đám con cháu của dòng họ Nam Phương, thực lực này quả nhiên không phải là do thối phông lên, thực sự đúng là không có lửa làm sao có khói.

Sợ rằng cho dù là Cao Thành Sâm đối mặt với Nam Phương Hòa Trạch thì cũng sẽ bị một chiêu của anh ta đánh bại.

Ánh mắt của Cao Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, một giây kế tiếp, anh bước ra một bước, đối mặt với sự tấn công của mọi người chẳng những anh không né tránh, mà ngược lại còn đi lên nghênh đón trực tiếp.

“Âm! Cao Phong tung một bàn tay ra đỡ lấy, sau đó chỉ trong nháy mắt đã bao bọc quả đấm của Nam Phương Hòa Trạch lại, ngay sau đó bàn tay của anh bỗng nhiên nắm chặt.

“ÁI”

Từ quả đấm của Nam Phương Hòa Trạch truyên tới một cơn đau nhức, không nhịn được mà hét lên một tiếng thê thảm, ánh mắt lại đột nhiên trợn to.

Một cái nắm chặt tay lại của Cao Phong này nhìn như tùy ý, nhưng thật ra lại ấn chứa lực lượng kinh khủng, khiến cho trong nội tâm của Nam Phương Hòa Trạch cảm thấy vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.

Anh ta cảm thấy quả đấm của chính mình giống như là đang bị móng vuốt của một con hổ dữ kẹp lại, càng giống như là bị máy nghiền sắt thép nghiền nát vậy.

Sức mạnh lớn đến mức dọa người như vậy, dường như muốn trực tiếp bóp vỡ quả đấm của Nam Phương Hòa Trạch, còn có cả xương cốt và gân thịt của anh ta cũng sắp bị nghiền nát! Giờ khắc này, rất nhiều người cũng rơi vào trạng thái sững Sờ tại chỗ.

Thế tấn công của Nam Phương Hòa Trạch vô cùng hăng hái và to lớn, nhìn như là anh ta sẽ chỉ cần dùng một cú đấm kia thôi là có thể đánh bại được Cao Phong.

Nhưng mà không ai nghĩ tới, một cú đấm tưởng chừng như rất mạnh mẽ này của anh ta vậy mà lại không thể đụng đến được ngay cả là một sợi tóc gáy của Cao Phong, nhưng mà bản thân của anh ta lại đã bị một bàn tay của Cao Phong chế ngự.

“Anh, quá yếu!”

Khóe miệng của Cao Phong thoáng qua một tia suy ngẫm, sau đó đột nhiên buông lỏng bàn tay, không đợi cho Nam Phương Hòa Trạch kịp phản ứng lại, mu bàn tay của anh đã đột nhiên lăn ra, sau đó bất chợt đánh vào ngực của Nam Phương Hòa Trạch.