Rể Quý Rể Hiền

Chương 1293






Chương 1293

“Rầm! Râm!”

Bên ngoài truyên đến âm thanh của xích sắt, lúc này mọi người im lặng ngay lập tức.

Mở xích sắt mấy lần, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, mười mấy người cất bước đi vào.

“Ha ha ha ha! Chúng mày còn sống không đấy?”

Người còn chưa tới nhưng tiếng cười ngông cuồng của Cao Bằng đã truyền tới rồi.

Ở đây là tầng hầm vô cùng trống trải, cho nên âm thanh không ngừng khuếch tán và phản xạ khiến cho tiếng cười nói của anh ta vô cùng chói tai.

Mười mấy chiến sĩ của nhà họ Cao che ở trước mặt Cao Bằng, Cao Bằng thì mang theo vẻ mặt trào phúng nhìn Cao Quang Minh và những người khác.

“Lại nói, mấy người bọn mày trung thành với Cao Phong như thế, trên trời anh ta có linh thiêng đến mấy thì cũng không thể phù hộ được cho bọn mày an toàn sống sót đâu!”

“Bọn mày nhìn xem, ám sát tao mà chúng mày thất bại thì vẫn chỉ là thất bại mà thôi, mà bọn mày có sinh bệnh hay bị sốt, bị đói bụng hay là chịu đói thì cũng không ai quan tâm đến bọn mày đâu!”

“Nói cho tao biết, Cao Phong đã cho bọn mày những gì? Thằng đấy có thể cho bọn mày cái gì chứ?”

Cao Bằng cười gãn không ngớt, anh ta nhìn mọi người dưới đất rồi hỏi.

Cao Quang Minh và những người khác vẫn không nói một lời.

“Nói đi! Lúc trước bọn mày rời khỏi nhà họ Cao thì bọn mày có một hơn một trăm người cơ mà.”

“Những người còn lại đang ở nơi nào?”

Cao Bằng hỏi ngay sau đó.Câu nói này vừa hỏi ra, căn hầm dưới lòng đất lâm vào trạng thái yên tĩnh.

“Nói ra bọn họ ở đâu ngay! Để ông đây còn đi đón bọn họ về đây đoàn tụ với chúng mày.”

“Chẳng lẽ bọn mày nghĩ số người còn lại kia có thể ám sát ông đây lần thứ hai sao? Thật là ngây thơ mà Buồn cười quá đi, ha ha ha!”

Cao Bằng thấy Cao Quang Minh với những người khác không nói lời nào thì trong mắt của anh ta càng xuất hiện thêm sát khí, lúc này anh ta cũng khoát tay với người bên cạnh một cái.

“Râm!”

Một người thanh niên câm một chậu lớn trong tay, anh ta hất cả chậu nước vào người Cao Quang Minh và những người khác.

Bọt nước tung toé văng ra, một luồng không khí gay mũi giống như mùi xăng xe lan ra trong không gian ẩm thấp.

“Khụ! Khụ! Khu!”

Có người bị dội xăng lên mặt thì bắt đầu ho khan liên tục.

“Ngay cả dụng cụ tra tấn của Cố Minh Tuấn cũng không khiến bọn mày hé miệng ra được, đúng là giỏi thật đấy!”

“Vậy thì ngày hôm nay tao sẽ thử thiêu sống bọn mày, để xem bọn mày còn có thể chịu đựng được sự đau đớn đó nữa không.”

“Tao đã nghĩ kỹ rồi, đốt chúng mày lên từ từ để cho chúng mày cảm nhận được đau đớn từng chút một khi bị thiêu sống, cái cảm giác từng tấc thịt, từng làn da người bị thiêu lên sẽ như thế nào nhỉ, ái chà chà, tao rất chờ mong đấy!”

Cơ thể của Cao Bằng hơi nghiêng về phía trước, trên mặt anh ta hiện lên vẻ giễu cợt nhìn về phía Cao Quang Minh và những người khác.

Có mấy người đều bị dọa giật mình, trên mặt họ cũng hiện lên vẻ sợ hãi.

Nếu phải chết, bọn họ không sợi Từ khi có quyết định ở thành phố Hà Nội thì bọn họ cũng đã không để ý đến sự sống hay cái chết rồi.

Thế nhưng đã phải chết rồi mà còn phải chịu đau đớn giày vò thì mấy ai có thể đối mặt chứ.

“Nói đi, bọn mày không muốn nói cái gì trước khi chết sao?”

Cao Bằng từ từ thu lại ý cười, anh ta đưa tay cầm một điếu thuốc rồi ngậm ở trên miệng.

“Toẹtt”

Cao Quang Minh cười hì hì, anh ta nhổ một miếng nước bọt xuống đất.

“Có dũng khí đấy!”

Cao Bằng nhìn Cao Quang Minh một chút, sau đó anh ta lại lấy ra một hộp diêm, rồi dùng bật lửa châm nó lên, làm ngọn diêm bắt đầu cháy bừng bừng.

“Nếu mày dũng cảm và có gan to như vậy thì sao sẽ đốt mày trước!”

Cao Bằng câm que diêm đang cháy trong tay rồi anh ta từ từ lại gần Cao Quang Minh.

Lúc này, Cao Quang Minh và những người khác đã bị xăng lạnh làm cho họ càng suy sụp tinh thần hơn, họ đã chẳng còn sức lực mà chống trả Cao Bằng nữa.

Vì lẽ đó, Cao Bằng không có chút nào sợ hãi mà đi thẳng về phía bọn họ.