Rể Quý Rể Hiền

Chương 1227






Chương 1227

Hai mười người này chính là giống như những chiến sĩ hi sinh vậy, vì để hoàn thành nhiệm vụ, đến cả sinh mạng của mình cũng không cần đến.

Vì để giải quyết những nguy hiểm mà chị em Kim Tuyết Mai lúc này phải đối mặt, cũng vì để cho nhóm người Cao Phong có thời gian phát triển.

Bọn họ không thế không gánh vác trách nhiệm này.

Không có người can ngăn cũng không có ai có lời nói gì khác.

Bởi vì lúc này, bất kể là nói cái gì đi nữa cũng đều vô ích cả.

Những người này đều là dũng sĩ! “Cậu Phong, cậu Quang Minh của nhà họ Cao, nhận được ân tình của ông Cao mà được ban họ Cao, lúc nào cũng biết ơn ân tình ấy.”

“Hôm nay, Quang Minh mang theo mười chín vệ sĩ của nhà họ Cao, trở về thành phố Hà Nội, vì cậu chủ Phong mà mở ra con đường mới.”

“Vẫn mong cậu chủ Phong đồng ý!”

Cao Quang Minh mang theo những người ở đẳng sau, cúi người thật sâu với Cao Phong.

Lồng ngực Cao Phong đập một cách mạnh mẽ, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn nước mắt rơi xuống.

Sau đó, Cao Phong thở dài một cái, chậm rãi đưa tay ra, cần lấy áo vest của mình.2087657_2_25,60

“Xoẹt!”

Cao Phong kéo ra một góc của chiếc áo, xé một miếng vải, đi về phía Cao Minh Quang và những người khác.

Nhìn những thanh niên trước mặt, Cao Phong trâm mặc nhìn họ mấy giây, sau đó quỳ một chân trên đất.

“Cậu Phong, đừng làm vậy!”

Cao quang Minh kinh ngạc hô lên, rồi cùng với những người khác cũng quỳ xuống.

“Đứng lên hết cho tôi, đừng có động đậy!”

Cao Phong thấp giọng nói.

“Cậu chủ Phong, cậu…

Cao Quang Minh và những người không dám làm trái lệnh nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ khó hiểu.

Cao Phong không nói lời nào, một chân quỳ trên đất, quỷ trước mặt những vệ sĩ này, đưa tay câm lấy miếng vải, buộc vào trên cổ tay trái của từng vệ sĩ.

Sắc mặt rất nghiêm túc còn động tác thì rất từ tốn.

Nhìn thấy cảnh này, Cao Quang Minh và những người khác đều rất ngạc nhiên, sau đó mắt ai cũng đỏ hoe, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.

“Tổng giám đốc Lê, cậu Phong đây là…

Dư Văn Cường hỏi.

Vũ Hoàng Lê thở dài, trên mặt cũng tràn đầy vẻ xúc động nói: “Napoleon nhà quân sự xuất sắc nhất châu Âu đã từng kiểm soát hơn một nửa châu Âu.”

“Mỗi khi binh lính của Napoleon ra ngoài, ông ấy sẽ quỳ một chân xuống và buộc ruy băng màu xanh thiêng liêng vào cánh tay của mỗi người lính!”

“Dây ruy băng màu xanh này tượng trưng cho sự tín nhiệm và cảm ơn”

Nghe xong, trong lòng Dư Hà Cương vô cùng phức tạp.

“Không có ruy băng màu xanh nên tôi lấy áo của mình thay thế, rất mong các vị không ghét bỏ.”

Cao Phong buộc xong hải vải sau đó chậm rãi đứng lên.

“Cậu chủ Phong, nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của cậu!”

vệ sĩ dơ tay lên cầm lấy chiếc vải ở trên tay mình, cúi người nói với Cao Phong.

Cao Phong chầm chậm bước đến trước mặt vệ sĩ tiếp theo, trâm mặc nhìn họ vài giây.

“Xoẹt”

Một lần nữa lại xé thêm miếng vải, Cao Phong lại quỳ một chân lên mặt đất, buộc lên tay của người vệ sĩ này.

“Cậu chủ Phong, nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của cậu!”

Giọng người vệ sĩ vang lên, mọi người đều nhận ra được giọng người vệ sĩ đã vô cùng nghẹn ngào.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, cảm xúc trong lòng đã không khống chế được, nước mắt anh cứ vậy mà chảy ra.

Hôm nay anh có thế buộc dây vải này cho mọi người nhưng anh biết, anh có thể mãi mãi không có cơ hội làm như vậy một lần nữa.

Thậm chí, ngay cả việc muốn gặp họ một lần cũng là hi vọng xa vời.